Page 97 - Dac San BK 2013
P. 97
những ngày dãi dầu sương gió cùng nhau trong quân vậy mà hôm nay chẳng thấy ất giáp gì cả. Tao hỏi là
trường. Cứ tưởng như là còn thuở trai tráng năm nào. Bác có gởi cái gì cho thằng Linh không thì Mẹ mày lắc
Trở lại đêm phạt dã chiến: Sau khi quần cho 2 đứa đầu ra hiệu đó là lệnh của Bố mày …”
tôi một phen mệt nhoài, Đ/U Một bắt đứng nghiêm, Một bài học nhớ đời.
ổng giảng cho một bài, tai chỉ nghe lơ mơ láng máng vì Một tuần trôi qua cũng mau, bây giờ ít đi bãi, học
bấy giờ chỉ mong ổng tha cho về phòng ngủ một lèo phòng nhiều hơn; các bài Lãnh Đạo Chỉ Huy, Phương
cho đã…mệt. Chỉ còn loáng thoáng đâu đây nào là pháp huấn luyện đều học phòng. Học ôn…vv… Tuần
danh dự, kỷ luật, trách nhiệm, tự thắng để chỉ huy, phải này không đi phép, tôi ra khu tiếp tân chơi coi thiên hạ
làm gương cho thuộc cấp sau này …vv và vv… Cú thăm nhau cho đỡ nhớ ….nhà hay là càng nhớ thêm?
nặng ký nhất là cúp phép cuối tuần. Thế là tuần này ta Bây giờ không phải ở cái cảnh cứ ra khỏi sân ĐĐ là
cứ ung dung nghỉ tai trại. Nói vậy chứ trong lòng vừa chạy mà đi đứng thoải mái nhưng gặp các khoá đàn em
lo, vừa buồn, vừa nản, vừa đủ thứ hỗn độn. Vì có biết thì cũng chào mệt nghỉ.
bao nhiêu dự tính của tôi cho kỳ phép tuần này. Thấy Những tưởng chỉ ra khu Tiếp Tân cỡi ngựa xem
chàng Dũng không bà con thân thuộc gần Saigon mà đi hoa nào ngờ đang ngó dáo dác thì…nàng đi tới. Trong
phép thì cứ cu ky một mình nên người yêu tôi mới có ý đám đông với bộ quân phục số 4 dáng người gầy gầy,
định giới thiệu một người bạn thân của nàng với anh đen đen có lẽ ai cũng như ai, người nhà khó nhận ra
chàng SVSQ độc thân vui tính. Bị cúp phép, tôi tiu thân nhân mình. Vậy mà hình như linh tính hay giác
nghỉu như con gà mắc nước. Có phép chàng Dũng cứ quan thứ sáu nó báo động hay sao chứ mà nàng tiến
lững thững di bộ ra cổng số 1 theo như thường lệ. Sau thẳng tới trước mặt tôi và buông cái giỏ đang xách trên
đây là tường thuật của Nguyễn đình Dũng: tay xuống đất cái phịch. Tôi hơi giật mình nhưng trấn
“Tao lội bộ qua cổng số 1 thì thấy bố mày đang tĩnh lại ngay.
chờ trên xe, tao lại gần chào ổng rồi nói là Bác ơi, - Sao không đợi tuần tới anh về mà lên đây làm gì
thằng Linh nó bị cúp phép tuần này rồi, tao thấy ổng cho mất công?
thở dài hỏi tao tại sao? Tao kể nguyên nhân , ổng ra Có lẽ chỉ đợi có thế thôi :
hiệu cho tao lên xe rồi chở tao về nhà. Về tới nhà mày, - Loan (là em gái tôi) nó cho em biết là tuần trước
Mẹ mày chay ra đón thấy tao xuống xe một mình, Mẹ anh bị cúp phép, anh làm sao thế? Anh đã làm gì vậy?
mày hỏi dồn dập, Bố mày chỉ nói một câu: Tại sao, tai sao? Hả hả hả???
- Nó vô kỷ luật, coi quân đội không ra cái gì thì Hỏi dồn dâp như thế một thôi một hồi rồi nàng
cúp phép là phải rồi. Cũng may mà chỉ có một tuần, phụng phiụ thút thít:
nếu là bác thì sẽ chẳng còn ngày phép nào” . - Nhớ anh quá hà! Mà thôi không nói nữa đâu,
Tôi nghe mà nổi da gà, Bố tôi vốn nguyên tắc, mắc cở quá. Ở đây người ta nhìn coi kỳ chết!.
thượng tôn luật pháp rất trân trọng nề nếp, trật tư và kỷ Mỗi lần bên nhau tôi thường hay đùa :
luật. Anh em chúng tôi thường gọi Bố tôi là cụ recglot. - Gặp em, anh vừa mừng vừa lo vừa sợ.
Kiểu này mất người yêu như chơi. Dũng kể tiếp: Nàng hỏi tại sao lại kỳ rứa?
“Mẹ mày đã nấu một nồi canh chua to tổ chảng . - Thế này nhé: Mỗi lần gặp em, nhìn đôi mắt em
Bình thường nhà mày ăn cơm chung với nhau rất xôm như hút hồn người ta vào trong đó vì “đôi mắt là cửa sổ
tụ, ồn ào nói chuyện thoải mái mà sao hôm nay êm ru của tâm hồn mà”. Mắt em vừa tròn vừa to vừa mơ
bà rù mạnh ai nấy lùa cho xong mấy chén cơm cho huyền mà không có mờ. Thoạt nhìn anh đã chết mê
xong bữa. Buổi tối, tao ngồi nói chuyện với mấy thằng chết mệt rồi, nó vừa đơn sơ vừa buồn buồn lãng mạn
em mày, chán vào phòng mày lấy sách đọc, mà đọc lại xa xăm mơ hồ làm con người ta đắm đuối si mê.
chẳng nổi, em mày đưa cho tao cây đàn ngồi dợt vài Thú thật mỗi khi nhìn vào mắt em, anh không muốn rời
bản nhạc cũng mất hứng, dẹp đàn luôn. Đã mấy lần nó tí nào. Cứ làm như bỏ bùa mê thuốc lú cho người ta
tao định qua nhà người yêu mày báo tin nhưng nghĩ tới vậy. Chứ không phải “…mắt em là bể oan cừu đâu”.
nghĩ lui tao đành xếp re. Buổi tối sao nó dài lê thê. Bố Mà lo là vì thời buổi này, chiến tranh, tên bay đạn lạc.
mày gọi tao ra ổng kể về đời lính của ổng, tao mới hiểu Cái cảnh “thiếp trong cách cửa, chàng ngoài chân mây”
tại sao ổng xin giải ngũ trở về đời sống dân sự. biết đâu chừng. Còn sợ vì mỗi lần em không bằng lòng
Sáng Chủ Nhật, uống càphê với mấy đứa em mày anh cái gì thì bị nhéo bị ngắt tím cả da cả thịt.
rồi tao lang thang dạo phố cho hết ngày phép mà Thế là vừa dậm chân vừa nhè chỗ thịt non nơi bắp
không biết làm gì. Ăn trưa với gia đình mày xong , tay tôi nàng véo môt cái thấy tối tăm măt mày. Rồi cứ
thường thì Mẹ mày đả chuẩn bị bới cho mày với tao thế hai hàng ngọc tuôn ra khôn cầm. Mỗi lần như thế
một giỏ đủ thứ đồ ăn để xách vào cho bạn bè lai rai
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 96