Page 179 - Dac San BK 2013
P. 179
Niềm vui vẫn còn đọng lại trong tôi trên suốt con
Khi giới thiệu về lá cờ, tôi chỉ nói ngắn gọn với các em đường về nhà. Tôi mân mê lá cờ vàng nhỏ trong tay,
và cha mẹ rằng, đây không phải là lá cờ của nước tôi lòng thấy tự hào lẫn khâm phục cho sức mạnh, và sự
hiện tại, nhưng lá cờ này vinh danh tự do của những quyết tâm của người Việt Nam ở hải ngoại, đã gìn giữ,
người Việt Nam sống ở hải ngoại. Để dẫn chứng, tôi phát triển lá cờ này ngày càng bay cao và bay xa hơn ở
mở labtop cho họ xem những tấm hình diễu hành cờ khắp nơi trên toàn thế giới. Lần đầu tiên trong ngày
vàng trong những ngày lễ ở California. Một rừng cờ hôm đó, tôi không còn cảm giác hiu quạnh như mọi
vàng rực rỡ biểu dương tinh thần yêu tự do của người ngày.
dân đã từng sống ở Miền Nam Việt Nam dù bây giờ
miền Nam đã mất vào tay cộng sản. Sau đó tôi phân Mặt trời đã khuất hẳn sau dãy núi, để lại hai dải mây
phát cho mỗi bé trong lớp một lá cờ vàng nhỏ làm kỷ xanh, hồng tím quyện sát bên nhau nổi bật trên nền trời
niệm chơi. Có vài trẻ thích thú quơ quơ lá cờ trước một màu sáng êm dịu. Gần đâu đó, có mùi thơm của
mặt, tôi nhắc lại cho cả lớp về ý nghĩa của lá cờ là “Tự bông hoa sói theo gió nhẹ đưa thoảng qua. Trời bắt đầu
Do” , sau đó cho trẻ đồng thanh lập lại 3 lần. Cả lớp rất tối dần, tôi thấy một mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ bé xuất
hào hứng với nhịp điệu hô to: “Tự do, tự do, tự do” rất hiện nằm cô đơn bên đám mây xa. Không thể ngồi lâu
vui. hơn, tôi bước vội về nhà. Căn nhà tối om không có ánh
Bà Linda dán lá cờ vàng lớn bên cạnh chữ Việt Nam đèn, bóng tối gợi sự hiu quạnh muôn thuở. Tôi vào
và bà chú thích phía dưới là: nhà, với tay mở đèn. Tiếng của “my house” làm tôi giật
“ Đây là lá cờ của Việt Nam Cộng Hòa trước kia, và mình:
vẫn còn được gìn giữ trong cộng đồng người Việt Nam
trên đất Mỹ cho đến ngày hôm nay như biểu tượng của - Hà đi đâu mà lâu vậy? Anh chờ Hà nãy giờ.
sự tự do”
Bà Linda có vẻ hài lòng về buổi nói chuyện của tôi. Bà Tôi nhìn chàng hỏi lại:
chỉ lên dòng chữ chú thích hỏi tôi:
- Em đi bộ ra công viên chơi thôi mà, anh chờ em làm
- Cô thấy tôi viết như vậy được chưa? gì, lại ngồi trong tối không chịu mở đèn?
- Tốt lắm, cám ơn bà đã giúp tôi cơ hội để giới thiệu về Chàng đứng lên lấy đĩa và muỗng nói:
văn hoá nước tôi đến với phụ huynh và các em. Đặc
biệt là lá cờ này. - Anh mua bánh Pecan pie với kem chờ Hà về ăn cho
vui.
- Ồ, tôi phải cám ơn cô mới đúng, trước kia tôi chưa
hiểu rõ về chiến tranh Việt Nam, phần cũng phẫn uất vì Tôi mỉm cười nhìn ánh mắt chàng, chợt thấy một sự
anh tôi bị mất tích, nên tôi theo bạn bè tham gia biểu nồng ấm đang bao quanh lấy tôi và nỗi hiu quạnh vụt
tình phản chiến. Sau này đọc nhiều sách báo về chiến tan biến.
tranh Việt Nam và xem những hình ảnh thuyền nhân
chạy trốn vào ngày Saigon sụp đổ, tôi mới biết mình Thiên Lý
hiểu sai.
Tôi nhìn đôi mắt bà, hình như có một sự thông cảm
nào đó đã đưa bà lại gần tôi hơn một chút. Tôi thở dài
nói nhỏ:
- Quê hương tôi có một lịch sử khổ đau, không biết đến
bao giờ dân tộc tôi mới hết khổ.
- Hãy cố gắng cầu nguyện thôi cô à. Bà Linda vừa nói
vừa vỗ vai tôi.
Chúng tôi chia tay nhau ở bãi đậu xe.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 178