Page 177 - Dac San BK 2013
P. 177

- Anh à, nếu mình có con thì con mình sẽ giống anh
           hay giống em, anh nhỉ?                               Ngày qua ngày, tháng qua tháng, rồi năm tiếp nối năm.
                                                                Thời gian vẫn trôi đi thầm lặng trong hiu quạnh. Tôi
           Chàng trả lời khô khốc:                              phải nhắc đến chữ hiu quạnh này nhiều lần, vì bất cứ ở
                                                                đâu, từ chỗ làm việc cho đến khi về nhà, lúc nào cảm
           - Giống anh, lì như anh!                             giác hiu quạnh cũng quanh quẩn bên tôi như một cái
                                                                bóng. Ở trường, tôi là người Việt Nam duy nhất giữa
           - Nếu con giống em thì sao?                          50 nhân viên gồm Mỹ trắng, Mỹ gốc Mễ, và thổ dân
                                                                Mỹ. Không ai trong số những cô giáo trẻ biết đến Việt
           - Thì nó đi học tha hồ bị chúng bạn ăn hiếp chứ sao.   Nam ở đâu khi hỏi về nguồn gốc của tôi, có người còn
                                                                lẫn lộn nước Việt Nam là nước Tàu. Tôi thấy chán cho
           Tôi lại im lặng, trên màn hình TV xuất hiện một bé gái   kiến thức địa lý của họ.
           đang nói 3 thứ tiếng: tiếng Hòa Lan của bố, tiếng Pháp
           của mẹ, và tiếng Anh nơi trường học. Sau đó con bé ấy   Một ngày, bà Linda (một bà giáo dạy lớp pre-K), đến
           bắt đầu hát. Thật là tài năng quá! Tôi mơ màng nói với   tìm  tôi  để  nói  về  kế  hoạch  tuần lễ  văn  hoá ở  lớp  bà
           chàng:                                               rằng, bà muốn tôi nói về nền văn hoá Việt Nam cho trẻ
                                                                lớp  bà  nghe  vào  một  ngày  nào  đó  trong  tuần.  Tôi
           - Anh à, nếu mình có con, trai hay gái gì em cũng cho   không  thích  bà  Linda  là mấy,  bà  là  người  Mỹ  trắng,
           nó đi học nhạc, em cầu mong cho nó sẽ có năng khiếu   không  biết  gốc  gì  mà  tóc  bà  màu  nâu  đậm.  Tuy  bề
           âm nhạc.                                             ngoài bà vẫn nói chuyện xã giao vui vẻ với tôi, nhưng
                                                                trong ánh mắt và cử chỉ của bà thấp thoáng một sự kỳ
           Chàng nói giọng gắt nhẹ:                             thị âm thầm …Tôi hỏi bà:

           - Thôi Hà đừng nói vớ vẩn nữa, nếu mình có con ở tuổi   - Bà muốn tôi nói gì về nền văn hoá nước tôi?
           muộn màng này thì mình sẽ sống được với nó bao lâu?
           Lỡ  anh  chết  trước  Hà,  thì  tội  cho  con  mình  mồ  côi   Bà hỏi lại tôi:
           không? …Ngừng một chút, chàng đổi giọng quả quyết:
                                                                -  Cô  có  thể  giúp  tôi  nói  về  những  ngày  lễ  lớn,  thực
           -  Mà  nếu  anh  chết  trước  Hà,  anh  biết  chắc  là  Hà  sẽ   phẩm, cách trang phục được không?
           không dạy con được.
                                                                Tôi gật đầu:
           Tôi bất mãn hỏi lại:
                                                                - Được, tôi sẽ giúp bà.
           - Sao anh biết em không dạy con được?
                                                                Bà quay đi mấy bước nói:
           - Sao không biết, ca dao xưa có nói “con hư tại mẹ” đó
           thôi!                                                - Cám ơn cô, tôi sẽ coi ngày nào thuận tiện rồi báo cho
                                                                cô biết.
           Tôi nhận ra câu nói này cũng có ý trùng hợp với câu
           của hai cô em gái tôi ở Utah. Mỗi lần có dịp về thành   Rồi bà ngừng lại, lục lọi chồng giấy của bà đang cầm
           phố Salt Lake để thăm hai đứa cháu nhỏ, thấy cháu dễ   trên tay, bà rút ra hình lá cờ đỏ sao vàng chìa cho tôi
           thương, xin gì tôi cũng cho. Đôi khi làm em tôi bực bội   nói:
           nói:  “Giao  con  cho  chị  trông  chắc  nó  hư  luôn  quá!”
           …Sao lúc đó, tôi chỉ phì cười. Bấy giờ nghe chàng nói,   - À, tôi quên nữa, đây là lá cờ Việt Nam tôi đã in ra từ
           tôi  không  cười  được  mà  tự  ái  bừng  dậy.  Tôi  trách   internet, vậy cô có thể nói với trẻ về ý nghĩa lá cờ này
           chàng  đã  quên  rằng  tôi  đang  làm  nhiệm  vụ  của  một   được không?
           “educator” mà là “early childhood educator” (nhà giáo
           dục  mầm  non)  với  nhiều  năm  kinh  nghiệm  ở  cả  hai   Tôi hơi giật mình nhìn lá cờ, một thoáng bối rối, tôi lắc
           quốc gia nữa mới ghê chứ! Làm sao  mà dám nói tôi    đầu nói:
           không  biết  dạy  con  được.  Đúng  là  Bụt  nhà  không
           thiêng.Tôi giận dỗi quay đi, lòng buồn hiu hắt…      - Tôi không muốn nói về lá cờ này.

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                176
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182