Page 176 - Dac San BK 2013
P. 176

như cô Tim, như hội SOS, như bao nhiêu đóng góp của   tất cả là 6 đứa bé, 4 đứa bé trai và hai bé gái. Cô ta cho
           các nhà thiện nguyện tại hải ngoại. Nhưng, đồng tiền   tôi biết, nhà này là của dì cô, người dì có 3 đứa con
           đó lại bị phù phép cắt xén để rồi mọi sự giúp đỡ cứ như   trai, vì ở chung nên cô phải vừa coi con mình và cả ba
           là muối bỏ biển, chẳng giúp được các em là bao nhiêu.   đứa em họ, để cho dì cô đi làm. Những đứa bé chạy
           Nghĩ ngợi mãi mà chẳng làm được gì cho trẻ thơ trên   lăng xăng quanh nhà đùa giỡn, con bé 6 tháng thì nằm
           quê  hương  mình,  tôi  lại  thấy  buồn  hơn  trong  cảnh   trong  “car  seat”  đặt  trước  T.V.  Nó  đang  gặm  một
           chiều hiu quạnh này. Tôi trở về thực tại nơi mình đang   miếng  bánh  ngọt  trên  tay.  Nước  dãi  chảy  ra  hòa  với
           sống, nơi cũng có một số đông trẻ em bất hạnh trong   bánh ngọt nhiễu đầy trên áo. Tôi đến gần bên bé vuốt
           cảnh cha mẹ vướng vào drug, tù tội, bạo lực trong gia   má nó, bé dơ tay ra trước như muốn tôi ẵm. Tôi tháo
           đình và say xỉn…Dù vậy, so với trẻ em ở Việt Nam, trẻ   dây cài nhấc nó ra khỏi “car seat” con bé nhẹ như búp
           thơ con nhà nghèo ở nước Mỹ còn may mắn hơn nhiều    bê, mắt nó màu nâu đậm trông thật dễ thương. Bé nhìn
           vì được sự giúp đỡ tận tình của chính phủ.           tôi ngơ ngác một hồi rồi cười ngả đầu lên vai tôi. Tôi
                                                                ngửi thấy mùi thuốc lá từ trong quần áo của bé. Thật là
           Nếu không dọn nhà về thành phố Farmington này thì    tội nghiệp cho em bé quá! Đôi mắt đứa bé cứ ám ảnh
           tôi sẽ chẳng bao giờ biết trên nước Mỹ, đất nước được   tôi mãi trên đường về nhà.
           xem là một quốc gia “high income” và “high standard   Tối đó, trong lúc ngồi xem TV với “my house”, tôi hỏi
           living for people” bậc nhất trên thế giới, lại có những   chàng về chuyện xin con nuôi, chàng lắc đầu nói ngay:
           người dân sống nghèo khổ trong điều kiện thiếu thốn
           gas, điện, nước. Họ là những thổ dân trong nhiều bộ   - Thôi, thôi, Hà tưởng nuôi con nuôi ở đây dễ lắm hả?
           lạc  khác  nhau.  Tôi  được  biết  đến  sự  nghèo  khổ  này   Họ  “check  income”  của  mình,  lại  thêm  tụi  “social
           nhiều hơn khi tôi bắt đầu làm việc cho “Head Start” và   worker” thăm hỏi hoài, phiền lắm.
           “  Early  Head  Start”.  Một  hệ  thống  giáo  dục  nhà  trẻ
           mẫu giáo do liên bang tài trợ, chỉ ưu tiên phục vụ cho   Tôi nói:
           những  gia  đình  nghèo.  Chương  trình  giáo  dục  mầm
           non này dựa theo tiêu chuẩn học do tiểu bang đề ra,   -  Nếu  mình  thương  nó,  lo  cho  nó  đầy  đủ  thì  đâu  có
           cũng giống như trường công của chính phủ vậy. Thủ    chuyện gì mình phải sợ.
           tục giấy tờ về sự theo dõi, dạy dỗ, chăm sóc trẻ cho cả
           hai bên cha mẹ và nhà trường đều rất nhiêu khê. Head   Chàng lý luận:
           Start, nhận trẻ mẫu giáo 3, 4, và 5 tuổi, còn Early Head
           Start  thì  nhận  trẻ  từ  6  tuần  cho  đến  3  tuổi.  Chương   -  Phải,  nhưng  khi  nó  tới  tuổi  “teen”  nó  nghe  bạn  nó
           trình học của trẻ mẫu giáo lớn (từ 3 đến 5 tuổi) chia   hơn mình, nếu nó theo bạn làm điều không đúng, mình
           làm nhiều lớp khác nhau. Lớp hai buổi, lớp một buổi,   la nó, cấm đoán nó, thì nó sẽ kêu cảnh sát nói nó bị
           lớp học nguyên ngày 6 tiếng. Trẻ đến trường học đều   mình “abuse”. Dĩ nhiên là cảnh sát tin trẻ hơn tin mình.
           được ăn sáng, ăn trưa, ăn nhẹ, và trẻ học một buổi thì   Tụi nó nghĩ, mình chỉ là bố mẹ nuôi thôi, chuyện gì
           có xe school bus đưa đón. Tất cả đều do chính phủ liên   cũng có thể xảy ra cho đứa trẻ.
           bang  đài  thọ.  Một  năm  học,  giáo  viên  phải  họp  phụ
           huynh đến 4 lần để báo cáo với cha mẹ về sự phát triển   Tôi thở dài như vừa vuột mất một niềm hy vọng, tôi
           của trẻ trong sinh hoạt ở trường. Trong 4 lần họp đó,   biết tính chàng rất khó thuyết phục. Tôi buồn buồn nói:
           có hai lần thăm viếng trẻ tại nhà, và hai lần họp tại lớp.
           Nhờ  những  lần  đi  thăm  viếng  trẻ  như  thế,  tôi  mới   - Không có con, em buồn quá!
           chứng kiến được tận mắt cái nghèo khổ của người dân
           nơi đây. Phần đông là những bà mẹ, ông bố “trẻ con”   Chàng lại lắc đầu:
           bỏ trường học quá sớm để vào trường đời với một bầy
           con nheo nhóc. Sống chen chúc nhau trong những ngôi   - Trễ quá rồi Hà. Nếu có con ở tuổi này, lỡ nó không
           nhà  mobile  home  dạng  “single  wide”  chật  chội,  bừa   được bình thường, lành lặn thì còn khổ hơn nữa.
           bộn, nồng nặc mùi thuốc lá.
                                                                Tôi im lặng lơ đãng nhìn vào một show quảng cáo trên
           Một ngày, tôi đến thăm một gia đình nghèo khác, bà   T.V. Một lát chàng đổi sang kênh khác có show “Kids
           mẹ chỉ mới có 19 tuổi mà đã có 3 đứa con. Đứa lớn    say” do ông Bill Cosby điều khiển. Nhìn những đứa bé
           nhất 3 tuổi, đứa thứ hai 18 tháng và đứa út 6 tháng. Khi   trên màn hình, tôi ngớ ngẩn hỏi chàng:
           tôi đến, người mẹ trẻ đang nướng Pizza, trong nhà có

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                175
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181