Page 175 - Dac San BK 2013
P. 175
Bên Đời Hiu Quạnh chồng thì làm gì có lương. Đến chiều, xong nhiệm vụ
thì ôm tập đi học. Ngày chàng nhận được cái phone bill
thì hỡi ôi!!!… Không những chỉ có chàng bị choáng
váng mà tôi cũng choáng váng như muốn rụng rời chân
Từ chiều hôm qua cho đến sáng nay, do ảnh hưởng cơn tay. Tôi nghĩ, nếu những nhà thơ trào phúng làm thơ
bão từ đâu đó mà thành phố tôi ở gió nổi mù trời. Gió gọi vợ là địch, bồ là ta, hoặc đặt cho nàng là sư tử Hà
lay cây cành ngả nghiêng, gào rú như cơn lốc xoáy. Đông, thì tôi không biết họ sẽ dùng chữ gì để đặt cho
Gió giận dữ quật ngã mọi thứ chung quanh. Gió xô đổ mấy ông chồng lúc đang lên cơn thịnh nộ. Sự giận dữ
chỏng gọng chiếc xích đu sau vườn nhà tôi, bay luôn của chàng còn mạnh hơn gió gào. Giọng nói chàng
cái bếp lò nhỏ xa lăn lóc tận cuối vườn. Mấy chậu bình thường đã cao và sang sảng tiếng đồng rồi, gặp
bông té úp nhào, còn bị đá vòng vòng theo mỗi nhịp chuyện bực mình chàng còn cao giọng vút lên tận mấy
thở mạnh của gió. Tôi chạy theo sau những chậu bông tầng mây xanh nữa. Mà không cao giọng, tức giận sao
để đỡ nó lên, nhưng tôi cũng bị gió đẩy cho chao đảo. được khi cái phone bill lên gần tới cả 500 đô. Nhìn cái
Con đường bên ngoài vắng ngắt, buồn tẻ không có bản mặt ăn hại của “địch quân” chỉ muốn… cho cái ..
bóng chiếc xe nào lướt qua, nhà nhà đóng cửa im lìm, tát…Nhưng đây là xứ Mỹ mà, chàng đâu có bao giờ
phố xá đìu hiu co mình trốn gió. làm vậy, chàng chỉ quăng đồ đạc, đập bàn ghế để áp
đảo tinh thần “địch” thôi. Nghe giọng nói cao như hét
Thời gian đầu tôi đến đây cũng vào những ngày xuân lên của chàng tôi sợ đến xanh mặt, vội rút lui vô phòng
lộng gió. Bụi phấn hoa bay lung tung làm tôi bị ngay nằm co ro như con mèo ốm, hối hận khóc thút thít, bỏ
chứng “allergy”, nhảy mũi liên tục, mắt ngứa phải dụi ăn cơm… Ngày hôm sau tôi ra ngân hàng chuyển hết
hoài đến nỗi xưng bụp cả mắt. Nước mũi chảy suốt tiền dành dụm riêng của tôi vào “checking” để trả cái
ngày, đến tối thì mũi lại bị nghẹt cứng, đêm ngủ cứ phone bill “chết tiệt” kia. Lần đó, gió giận dữ thổi
phải thở bằng miệng. Thuốc allergy bán trên quầy mạnh trong nhà tôi mấy ngày mới bớt, mà chàng cũng
không đủ mạnh để tiêu diệt cái bịnh allergy nghiệt ngã chưa chịu cho “địch” đầu hàng. Rút kinh nghiệm lỗi
của tôi. Mãi những năm sau này tôi phải đi chích mới lầm từ ngày ấy, tuy vẫn còn thèm được nói chuyện, tôi
hết. Ngoài chứng bịnh này, tôi còn một chứng bịnh nhớ đã không dám “ nhiều chuyện” bằng phone nữa, tôi
nhà, nhớ quê hương mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến cảm thấy buồn và hiu quạnh làm sao.
cho tôi gần như bị “depress”. Có những buổi tối tôi đi
học về, lái xe ngang qua khu nhà “mobile home” nhìn Buổi chiều, mặt trời chuyển nhanh về hướng núi tây
ánh đèn vàng leo lét trong mỗi căn nhà hắt ra, gợi cho sớm hơn thường ngày, toả chút hơi lạnh trên những
tôi một thời sống nghèo khổ ở Việt Nam. Thời đó vào ngọn đồi cát màu nâu đỏ. Gió đã dịu xuống rất nhiều,
buổi tối, mọi sinh hoạt của gia đình tôi đều tập trung chỉ còn thở ra vài hơi nhẹ, thời tiết thật điên khùng
vào ngọn đèn vàng yếu ớt duy nhất ở gian nhà chính. quá! Tôi đi lang thang ra công viên gần nhà để ngắm
Mấy chị em tôi chụm đầu bên đèn học bài. Mẹ tôi ngồi những đứa bé chạy chơi, mặc dù ngày nào tôi cũng đã
ghé vào phía sau chúng tôi cố tìm chút ánh sáng chiếu ngắm trẻ 8 tiếng ở trường rồi. Vậy mà vẫn như chưa đủ
ra để đan áo. Bà ngoại tôi dơ cao cuốn kinh Phật lên để tôi khoả lấp một nỗi trống vắng, tẻ nhạt cho những
khỏi đầu đến gần chỗ sáng để chậm rãi đọc từng chữ giờ còn lại trong ngày. Cứ ở đâu có bóng dáng trẻ là tôi
một. Càng về sau ánh đèn vàng nhà tôi càng nhỏ dần vì thấy ở đó hiện hữu sự vui tươi, hồn nhiên, và bình an.
lý do tiết kiệm. Tôi thật dị ứng với những ngọn đèn Sự hiện hữu đó thường quyến luyến bước chân tôi ngồi
vàng, đã luôn khuấy lên trong lòng tôi một nỗi buồn lại với dòng suy nghĩ về trẻ thơ ở Việt Nam, những em
thê thảm. bé con nhà nghèo không có điều kiện đến trường học,
hay được thoả thích vui chơi với bạn bè. Một ngày của
Cũng dạo ấy, tôi bị khủng hoảng với nỗi nhớ nhà, rảnh các em phải lê la trên đường phố, học đủ mọi thứ gian
giờ nào là gọi phone cho các em tôi để trò chuyện. Hết manh để kiếm tiền… Nghĩ đến số phận tuổi thơ nghèo
gọi xuyên bang, rồi lại gọi về Việt Nam, say sưa nói ở quê mình, tôi cảm thấy uất nghẹn cho sự bất công
chuyện tôi quên cả thời gian, không gian, môi trường của cả một khối người cầm quyền, chỉ lo ôm đầy một
tôi đang sống, và quan trọng hơn là quên luôn “ my túi tham, xây nhà cao cửa rộng, bỏ mặc một thế hệ
house” không có mua đường dây gọi “long distance”. mầm non nghèo khổ trong xó tối đầy tội lỗi, nhuốc
Lúc đó, tôi lại chưa đi làm, ngày ngày chỉ ra tiệm giặt nhơ… Những người có tấm lòng, có tâm huyết giúp đỡ
giúp “my house”quét dọn và lau máy hay phụ chàng trẻ thường không phải là những người có tiền trong
giặt đồ, xếp đồ cho khách hàng. Vợ làm việc cho chính phủ, mà lại là những người từ các nơi khác đến,
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 174