Page 201 - Dac San BK 2013
P. 201

màu trên màu da rám nắng của Dượng. Nhỏ để ý thấy         Rồi tiếng Bê chị ríu rít gọi Nhỏ lên nhà trên ngồi
           vài  ba  ngày  Dượng  về  sinh  hoạt  với  gia  đình,  thỉnh   chơi  cùng  một  lúc  Nhỏ  nghe  một  gịong  hát  trầm  ấm
           thoảng lính cùa Dượng thì từng tốp thay nhau đến nhà   vang lên :
           Dượng  dùng  bữa  trưa  mà  Dì  và  con  cái  trổ  tài  nấu      - “Người hẹn cùng ta đến bên bờ suối. Rừng chiều
           nướng. Họ là những người trai tuổi đôi mươi, ca hát   mờ sương ánh trăng mờ chiếu, một đêm thiết tha rồi ta
           cười đùa hồn nhiên có gần gũi họ mới biết tâm hồn họ   xa cách …"
           cũng  trong  sáng,  giản  dị  chân  thành  với  quân  phục      Nhỏ đứng lặng người. Dưới bóng trăng xanh Rằn
           chỉnh tề cử chỉ nhanh nhẹn mà chỉ vì màu áo rằn ri với   ri ôm đàn hát say sưa bản “Trăng mờ bên suối"  như
           phù  hiệu  cọp  đen  khiến  bên  ngoài  xã  hội  có  một  số   đang gởi gấm tâm sự về đâu…
           người  đã  nhìn  họ  với  con  mắt  e  dè.  Họ  đến  và  đi  ít      Mọi người yên lặng lắng nghe. Nhỏ kín đáo đưa
           nhiều gì họ cũng đã để lại trong lòng mọi người những   mắt nhìn Rằn ri đang hát thật nhiều đến lúc trăng lên
           nhớ nhung nuối tiếc ..                               cao  mọi  người  mới  đi ngủ. Trong  giấc  mơ  Nhỏ  thấy
               Lúc mợ Nhỏ đi chợ về, Nhỏ đón lấy hoa qủa để     bóng Rằn ri với nhiều mộng mị êm đềm với một mùa
           sắp đặt cho đêm nay cúng rằm, thì ra hôm nay đã là   hè hạnh phúc. Rằn ri ơi, có phải Nhỏ đã yêu khi mà
           ngày  15,    nhanh  thật  Nhỏ  quên  cả  ngày  tháng.  Đêm   những  sáng  Rằn  ri  đến  trễ  là  lòng  Nhỏ  mong  ngóng
           rằm trăng sáng vằng vặc khiến Nhỏ nghe nhớ nhà, nhớ   những lúc Rằn ri sửa sọan ra về là Nhỏ đến ngồi bên
           mấy dây leo mồng tơi leo quanh hàng rào nhà Nhỏ với   song cửa để chờ đợi cái nheo mắt của Rằn ri gởi tới
           những ngọn lá to bản dày và xanh mướt ướt láng ánh   Nhỏ.
           trăng khuya. Nhớ cây dừa đầu hiên nhà mà vào dịp Tết      Những tờ giấy mỏng rơi dần khỏi cuốn lịch. Mới
           Mậu thân trong một cuộc giao tranh nhỏ giữa các anh   đó  mà  Nhỏ  ở  Đà  nẵng  đã  năm  tuần.  Mọi  người tính
           lính Dù và bộ đội Bắc việt nơi ngả tư ngay góc nhà của   chuyện  trở  về  Huế,  dân  chúng  cũng  lần  lượt  hồi  cư.
           Nhỏ ở vùng Tây lộc, một viên đạn pháo đã khóet sâu ở   Mặc dù biết trước điều đó sẽ xảy ra nhưng lòng Nhỏ
           gốc  cây  một  mảng  lớn  to  bằng  chiếc  đồng  hồ  treo   bỗng  nghe  chùng  xuống  khi  Mợ  Nhỏ  quyết  định  hai
           tường.  Vậy  mà  cây  dừa  vẫn  ngạo  nghễ  vươn  lên   ngày nữa ra về. Hồn Nhỏ thẫn thờ lòng băn khoăn suy
           nghiêng  mình  xuống  bờ  ao  trong  những  đêm  trăng   nghĩ có nên nói lời chia tay với Rằn ri, ngày vui thì qua
           sáng.                                                mau  mà  hạnh  phúc  bên  nhau  thì  qúa  ngắn  ngủi,  còn
               Đang ngồi nghĩ vớ vẫn thì Nhỏ thấy bóng Rằn ri   Rằn ri thì dường như không biết ngày chia tay đã đến.
           xuất hiện gọi nhỏ qua cửa sổ:                        Thôi thì nhỏ đành im lặng giấu kín tâm tư..
               - Nhỏ ơi , có ai hỏi Nhỏ ngoài cổng trước.            Thấy  Rằn  ri  đem  chiếc  bàn  học  ra sân  sau  phơi
               Nhỏ vòng qua cái giếng theo lối đi hẹp bên hông   nắng, lựa lúc Rằn ri đi ăn cơm Nhỏ kiếm cây tăm nhỏ
           nhà trên để đi ra cổng. Đi chưa hết lối, Nhỏ thấy Rằn ri   viết  vội  một  chữ  “Buồn”  lên  mặt  bàn  còn  ướt  nước
           từ xa tiến lại rồi dang tay chận đường Nhỏ, đứng lặng   sơn.
           người bóng Rằn ri cao và gầy lặng lẽ đặt vào tay Nhỏ      Buổi chiều mây đen vần vũ kéo tới trời như muốn
           một  gói  qùa,  còn  Nhỏ  thì  đứng  yên  bất  động  nghe   đổ cơn mưa, Nhỏ thấy Rằn ri khiêng bàn vào cất và hỏi
           giọng Rằn ri lùng bùng bên tai:                      Mợ Nhỏ:
               -  Không  ai  hỏi  Nhỏ hết, Anh  là  người  hỏi  Nhỏ.      -  Nhỏ  nào  chơi  nghịch  viết  một  chữ  ”buồn“  lên
           Nhớ ngậm những viên này để nhớ anh.                  mặt bàn chữ đẹp như rồng bay phượng múa rứa mợ hỉ?
               Tay  Rằn  ri  xoắn  chặc  tay  của  Nhỏ,  Nhỏ  nghe      Nhỏ nép mình vào vách tường nhà, nghe giận hờn
           không  gian như lắng đọng, thời gian như ngừng trôi.   vu  vơ  thầm  trách  Rằn  ri  sao  vô  tình  qúa  không  hay
           Dịu dàng Nhỏ ngước mắt nhìn Rằn ri lí nhí nói cảm ơn   rằng ngày mai là ngày Nhỏ đã xa Rằn ri. Hay là Rằn ri
           rồi hỏi Rằn ri với hơi thở dồn dập:                  đã qúa quen thuộc với những cảnh sinh tử biệt ly ….
               - Tối nay răng anh không về nhà.?                     Mọi người thức dậy khi trời còn mờ tối, ai cũng
               Rằn ri ghé sát tai Nhỏ thì thào:                 nôn nao trở về, lục đục khiêng đồ ra sân trước chờ xe
               - Vì anh sợ nhớ Nhỏ..                            đến. Bác tài kêu mọi người lên xe ngồi yên vị trí, mặt
               Nói  xong  Rằn  ri  xoay  người  bước  nhanh,  Nhỏ   mày ai cũng hớn hở vui tươi không còn vẻ hỏang hốt
           nhìn  theo  ngẩn  ngơ  rồi  quay  lưng  đi  trở  vô  nhà  mà   như  ngày  bỏ  Huế  mà  đi.  Riêng  Nhỏ  thì  lòng  dạ  bồn
           nghe hồn sóng sánh.                                  chồn, xe sắp chạy mà bóng dáng Rằn ri chưa thấy đến.
               Đợi cho nén hương thật tàn, Nhỏ đem hoa qủa vô   Nhỏ chọn chỗ ngồi sát ô cửa để mong thấy Rằn ri lần
           nhà bếp cất và nhẹ nhàng mở quà của Rằn ri ra xem.   cuối trước khi ra về. Trên đường xe cộ ngược xuôi tấp
           Một  goí  ô  mai  ...  nắm  chặt  trong  tay  như  sợ  ai  nhìn   nập, có rất nhiều bóng dáng mũ nâu đi trên đường, Nhỏ
           thấy Nhỏ gọi thầm: ”Rằn ri ơi , ghét qúa”.           đoán họ đang đi đến đơn vị, mà chừng như Đà nẵng là

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                200
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206