Page 204 - Dac San BK 2013
P. 204
bao, mới hơn 20 chứ bao nhiêu, ôi thôi, mà lẩn thẩn chi - Dốt quá thế này
vậy, chuyện gì nữa đây, chắc cô ta thấy tôi tối đó ngồ Mai sửng cồ:
ngộ hoặc chưa bao giờ thấy một người say ôm chai bia - Thì Mai đã nói Mai dốt rồi mà, chê người ta mai
loạng quạng nhẩy ? mốt qua uống cà phê em bỏ muối vô cho xem.
Xuân đá đá chân tôi : ôi chao phí của, mày ở đây, - Có bỏ muối cũng không giỏi toán hơn được,
địa phương mày mà không quen cô bé này thật là phí chịu khó làm bài tập nhiều vào, và muốn thật giỏi hơn,
của, tao ra lệnh cho mày, 10 ngày nữa mày phải ôm cô phải hối lộ thầy.
bé trong tay, thôi, ôm thì vội quá, mày phải nắm được - Tr/U muốn Mai hối lộ gì ?
tay cô ta và nói nàng hãy bảo mấy anh lái trực thăng - Hối lộ gì sẽ cho biết sau nhưng trước hết không
kia đi chỗ khác chơi, mày không làm được thì không được gọi tôi là Tr/U nữa, cô có phải là lính của tôi đâu.
đáng là Sĩ quan Võ Bị, rõ chưa. Hai tuần sau, Xuân hỏi :
Rồi tôi cũng biết, nàng tên Mai, một mẹ một con, - Tình hình đến đâu rồi, đã nắm tay cô ta chưa,
ông bố có bà hai đi đâu mất tiêu, bà Năm, mẹ của Mai sao mày ụt quá vậy.
mở quán cà phê, lợi tức cũng đủ cho hai mẹ con đắp Tôi trả lời:
đỗi qua ngày, hình như tôi cũng đang bị điều tra, thằng - Tao chưa nắm được tay nàng nhưng nàng nắm
tà loọc nói dì Năm hỏi về trung Úy nhiều lắm, tôi cũng tay tao thì sao ?
không để ý, lời Xuân khích bác tôi cũng không để ý, Xuân trợn mắt :
những cuộc hành quân liên miên làm không có thì giờ - Thật không ? vậy là mày vượt quá chỉ tiêu rồi
nhiều, ưu tiên lo lắng an toàn cho đơn vị, mỗi lần chạm còn gì, sao có chuyện ngược đời vậy ?
địch có người chết, tim tôi cứ thắt lại khi thấy những Chẳng có gì là ngược đời và sao lại không thật,
người vợ lính lên tìm chồng, vành khăn tang trắng, đứa chỉ tình cờ thôi, tối đó khi giải cùng Mai bài toán xong,
bé còn bồng trên tay. SĐ quần tụi tôi như cái mền rách tôi về, chợt Mai nắm tay tôi :
vì an ninh của BTL, từ ngày về đây, chỉ có đụng chạm - Em còn một câu toán nữa quên hỏi anh.
nho nhỏ, SĐ chưa một lần bị pháo kích. Cái nắm tay đó rất tự nhiên, rất thật thà của cô gái
Thường mỗi tối, khu vực ĐĐ tôi phụ trách đường mới lớn nhưng không hiểu sao tôi lại không nhận ra cái
phố giới nghiêm, chẳng cần thông báo, tối là mọi thật thà đó, tôi nghịch ngợm biến sự thật thà đó thành
người ở trong nhà, Ban CH/ ĐĐ đóng xéo với quán cà điều có ý nghĩa hơn, tôi im lặng không nói gì nhìn Mai,
phê Dì Năm, một tối, tôi lững thững sang đó uống cà sự im lặng của tôi làm Mai bối rối, chút sau nhận ra,
phê, chẳng có mục đích gì với lời nói của Xuân, Mai nàng rụt tay về nhưng tôi giữ chặt lại, được một lúc,
ngồi nơi quầy, nàng cầm cuốn tập trong tay, tôi gọi ly bàn tay không còn có vẻ muốn rút về nữa, hình như nó
cà phê sữa đá rồi hỏi: muốn được nằm yên như vậy, tay Mai mềm đi trong
- Mai siêng thế này chắc học giỏi lắm hả? tay tôi và tôi biết trái tim nàng cũng đang mềm đi, 17
lần đầu tiên đối diện cô ta và cũng lần đầu tiên trò tuổi rồi, không lẽ không biết rung động là gì sao, còn
chuyện mà tôi nói tỉnh bơ làm như đã biết nhau lâu tôi thì tỉnh táo như con sói nhìn con cừu, hai tay tôi
lắm. Mai tròn mắt nhìn khi thấy tôi gọi đúng phóc tên nắm tay Mai, giờ mới thấy được tay Mai run run, sau
nàng: này có nhiều bàn tay cũng run run trong tay tôi nhưng
- Đâu có, quá dốt là đằng khác, sao Tr/U biết tên những bàn tay đó có sự xúc động khác, không tinh
Mai ? khiết như cô học trò nhỏ này, vậy là vấn vương rồi ư.
- Ồ, tôi biết Mai từ buổi tối Mai nhìn tôi qua cái Một lần hành quân về, nhẩy trực thăng, người đầy
cửa sổ kia kìa, tối đó chắc tôi say làm Mai buồn cười sình, tắm rửa xong thì lính nói Dì năm kêu Tr/ U sang
lắm hả ? ăn cháo, vừa đói vừa lạnh, có tô cháo gà nóng, tỉnh cả
- Ôm chai bia mà cứ tưởng là ôm cô nào thì không người, vừa ăn tôi vừa nghĩ : vậy là sâu đậm rồi đây.
biết có thể gọi là buồn cười hay không ! Mai dốt toán nhưng lại giỏi văn chương, cứ tưởng cô
Hay, cô này biết nói chuyện đây dù tuổi còn nhỏ, học trò nhỏ ở cái quận đèo heo hút gió này thì biết gì
mới 17 và đang học ở Trung Học Quận, có lẽ Tam, Tứ nhưng Mai hiểu khá nhiều về thơ văn, cách nói chuyện
gì đó. cũng khéo léo, một lần nói về ý nghĩ này, Mai lại sửng
cồ: đèo heo hút gió cái gì, từ đây về SG có 1, 2 tiếng
Cũng một tối khác sang chơi, Mai hỏi tôi giải giúp đồng hồ chứ mấy, không được coi thường người ta ạ.
một bài toán phương trình bậc 2, tôi hỏi về toán, cô ta Một tối, sau khi dậy Mai học, lúc về, Mai chợt đứng
chẳng biết gì cả, dốt toán quá, tôi giảng cho Mai – phắt dậy ôm lấy tôi, ô hay, tối nay sao bạo thế này,
giảng mấy lần mà vẫn chưa hiểu, tôi buột miệng: nàng thì thầm:
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 203