Page 208 - Dac San BK 2013
P. 208

chuyến đi nguy hiểm, những lần như vậy. tôi cho xe về   lòng, mấy cái thiệp cưới đã in xong, nàng muốn đưa
           đón Mai lên, bây giờ thì đã có toan tính về tương lai,   lên ngay để: anh ấy kịp gửi mời bạn bè. Chiếc xe cũ kỹ
           về những hoạch định chính thức, trước đây cứ nghĩ lấy   mệt  mỏi  lăn  trên  con  đường  đất  đỏ,  dân  Dầu  Tiếng
           vợ sẽ là một người ở Sài Gòn, nhưng SG xa quá và ít   cũng không đông mấy nên chuyến xe cũng không đến
           có thời gian ở đây, mà con tim thì sao biết được, Mai   nỗi chật chội, đường vô Dầu Tiếng là con đường độc
           có  gì  cho  mình  phải  suy  nghĩ  đâu?  trước  mắt,  nàng   đạo,  2  bên  đã  được  phát  quang  mỗi  bên  200m,  khi
           được tất cả, yêu mình nồng nàn, chuyện là do chai bia   chiếc xe còn cách ngã ba Đất Sét 3 trăm thước thì bỗng
           biết nhẩy tango, cũng buồn cười, có phải tôi xuất hiện   một loạt đạn vang lên từ trong bìa rừng, tiếp theo là
           đúng  lúc  và  nỗi  buồn  “may  mắn”  của  tôi  cũng  đúng   một tràng dài nhắm vào chiếc xe, chiếc xe cũ kỹ rung
           lúc.                                                 lên, VC lén lút mò ra bắn cả vào xe đò dân chúng di
               Năm 1972, chiến trường lại bùng lớn, ĐĐ Trinh    chuyển, Mai thấy nhói ở ngực, một vệt máu loang trên
           Sát không còn len lỏi bờ bụi rình rập nữa mà trực diện   chiếc áo dài trắng, chiếc áo dành cho chàng, một loạt
           đánh nhau với VC như một ĐĐ bộ binh, tôi và Xuân     đạn nữa vang lên, Mai giật nẩy người gục xuống, nàng
           lại có duyên với nhau, tôi được tăng phái cho Xuân lúc   thảng thốt kêu lên :
           này là TĐT/TĐ2, cuộc chiến rất khốc liệt, VC sử dụng      - Anh ơi !
           nguyên  một SĐ rải chốt từ Chơn Thành lên tới Bình   nàng  thấy  ánh  sáng  mờ  dần,  Mai  còn thấy  chiếc cạp
           Long,  mục  đích  không  cho  ta  dùng  đường  bộ tiếp tế   lồng đựng cháo ngả xuống, nàng với tay muốn giữ nó
           cho An Lộc, cả tôi và Xuân đều thiệt hại nặng, thậm   lại nhưng bàn tay không đưa ra được nữa rồi, nó buông
           chí có lúc Trinh Sát hết cả Sĩ Quan mà phải để Trung sĩ   thõng xuống, mấy cái thiệp cưới Mai vẫn giữ trong tay
           coi trung đội, một lần nữa, Xuân lại bị thương vì pháo,   rớt xuống sàn xe, nhiều tiếng người kêu khóc, một làn
           mất mất một mắt, nó rất tiếu lâm :                   gió thổi tới, mấy tấm thiệp bay tung theo bụi đỏ.
               - Mỗi lần bị thương trước tiên tao sờ xem cái đó      Khi nghe tin, tôi lái xe hộc tốc ngay ra chỗ chiếc
           còn không, còn là tao yên tâm                        xe đò bị bắn, chiếc xe đầy vết máu và vết đạn, tôi nhặt
               Xuân lên Thiếu Tá và đi làm Quận Trưởng sau đó.   được một cái thiệp còn lại trên xe, cầm cái thiệp, người
           Tôi nghĩ, giá Tướng Đỗ Cao Trí không bị “tai nạn” nổ   tôi run lên, không, không phải, Mai không sao hết, em
           trực thăng, có lẽ không có trận An Lộc này, Cục R của   không sao hết, những người chết và bị thương người ta
           VC bị ông dí bắt, chiến trường ông mang ra xa khỏi   cho biết đã được chuyển về Bệnh Viện Tây Ninh, tôi
           miền Nam, ông làm chúng te tua, cái chết của ông lúc   hối  tài  xế  chạy  ngay  lên  đó,  tới  nơi,  tôi  xông  vào,
           đó người ta chưa hiểu gì nhiều, cũng có suy nghĩ nào   người y tá trực hỏi:
           đó nhưng chưa rõ ràng, phải sau khi miền Nam rơi vào      - Thưa Thiếu Tá cần điều chi ?
           tay CS, lý do cái chết của ông ngày càng sáng tỏ hơn,   tôi nói về chiếc xe đò bị bắn ở giữa Khiêm Hanh và
           bàn tay lông lá của Mỹ tạo ra sự việc này khi ông được   Dầu Tiếng
           điều động ra vùng 1 cứu nguy cho Lam Sơn 719. Đầu         - Dạ, có 4 người chết và 6 người bị thương, mời
           năm 1973, tôi rời Trinh Sát, về nắm Tiểu Đoàn 3/46,   Th/Tá theo tôi,
           sau hiệp định Paris, tôi dẫn TĐ về bảo vệ Quận Dầu   anh ta dẫn tôi vô một cái phòng, trên một cái bàn, tôi
           Tiếng, một quận nhỏ heo hút nằm sâu trong vùng đồn   thấy Mai nằm đó, nàng nằm ngửa, 2 tay đặt trên ngực,
           điền Michelin, ba phía trước mặt là mật khu, sau lưng   chiếc áo dính đầy máu, tôi nấc lên nắm tay Mai :
           là  con  sông,  chỉ  có  chiếc  cầu  độc  nhất  nối  liền  với      - Em ơi, Mai ơi, anh đây, cầm lấy tay anh
           Quận Khiêm Hanh, có lần tôi tập họp Tiểu Đoàn nói    trong hốt hoảng tôi mong Mai sẽ cử động mà nắm lấy
           chuyện cùng binh sĩ :                                tay tôi, chớp chớp mắt khi nghe tiếng tôi nói, điều đó
               -  Nếu  địch tấn  công  phải ráng  mà  đánh trả,  đây   nghĩa là Mai chưa đến nỗi nào, hãy còn sự sống, nhưng
           không có đường rút, con sông đó lội qua được không   bàn tay bất động và giá lạnh. Người y tá đến bên tôi :
           hay  chết  đuối.  Vị  trí  như  thế  này,  tôi  nhớ  tới  một      - Thưa Thiếu Tá, chị ấy đi rồi !
           Tướng  nào  trong  chuyện  Tam  quốc  Chí  thì  phải  đã      Nước mắt dàn dụa, tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ
           đóng quân dựa lưng vào cái chết như thế này, nhưng   của Mai, nàng như đang ngủ, tôi cúi hôn lên vầng trán,
           nhờ vậy mà binh sĩ phải dốc lòng chiến đấu, không còn   vuốt vuốt mài tóc rối bời vương bụi đỏ, tôi đặt lên tay
           đường nào khác.                                      nàng  chiếc  thiệp  cưới  tôi  nhặt  được  trên  xe:  ôi  hạnh
               Mai xuống xe ở Khiêm Hanh, chuyển qua chiếc      phúc  của  em  đây,  một  hạnh  phúc  nhỏ  nhoi  em  đang
           xe đò vô Dầu Tiếng, Mai lên thăm  không báo trước,   ngụp lặn mà người ta nỡ nhẫn tâm cướp đi của em. Tôi
           nàng nghĩ thầm: thôi kệ, để anh ấy bất ngờ, mọi lần thì   gục xuống.
           có xe đón Mai lên, hôm nay Mai cứ sao xuyến trong

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                207
   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213