Page 205 - Dac San BK 2013
P. 205
- Hôm nay em được 18 tuổi rồi, mừng sinh nhật máy đá phải sợi dây căng mìn của VC, may mà chỉ có
em đi hạt nổ kích hỏa, còn trái 155 nằm chình ình như con
cách bày tỏ này là tự nhiên hay sắp đặt trước ? thây kệ, heo dấu dưới lớp cỏ, trái pháo bị lép, nếu không, mấy
tôi ôm Mai đặt lên trán nàng nụ hôn: thầy trò chỉ còn cách hốt xương vô poncho.
- Mừng em được 18, với anh, em vẫn là cô học trò Một hôm đang ngồi nghiên cứu bản đồ khu vực
bé nhỏ, còn anh vẫn là mây bốn phương trời, quen lính hành quân ngày mai thì viên ĐĐT Mỹ kêu tôi:
khổ lắm nghe em, để ý đến anh hồi nào vậy ? - Ra đây tao chỉ cho coi cái này
- Thì cái tối anh uống bia say đó, anh và ông Tr/U hắn dẫn tôi xuống dưới gần cái giếng, chỉ vào một
Sơn nhắc về một người nào mới chết, em thấy anh người lính của ĐĐ tôi đang loay hoay cạo lông cái lỗ
buồn, rồi anh ôm chai bia nghêu ngao hát, trông anh tai heo, lỗ tai còn bám đầy đất cáu bẩn, lông lá tua tủa.
lúc ấy thật tội nghiệp, hôm nay em 18, đến tuổi đi bầu Hắn nói :
rồi, có quyền công dân rồi, không được coi em như con - Lính mày ăn cái gì mà dơ quá vậy, bộ C Ration
nít nữa, mọi lần nói chuyện với anh, em thấy anh như không đủ cho tụi mày à ?
chẳng để ý gì lời em cả, lúc nào cũng coi em như con Tôi mắc cở đỏ mặt, cái lỗ tai heo đó là do chính
nít, này anh, có phải ông Nguyên Sa yêu bà ấy lúc bà tôi sáng nay nói với anh chàng đầu bếp nấu ăn là ra chợ
mới 13 phải không, anh trễ hơn ông ta 5 năm rồi đấy. Đức Huệ kiếm cái lỗ tai heo, tao thèm chấm mắm nêm
- Vậy ư, 13 nhỏ quá, em biết Phạm Thiên Thư với chuối chát quá, cũng may, chiều đó trong chuyến
chứ, thuộc thơ như em hẳn phải biết ông này, tà áo tiếp tế, Mai ghé hậu cứ gửi cho tôi một cạp lồng cháo
trắng mỗi chiều em học về, anh đứng nhìn lơ mơ thấy gà, cái lỗ tai heo, tôi cho người lính nấu ăn, tôi thấy họ
em là cô Hoàng thị Ngọ: em tan trường về, anh theo bàn tán với nhau đi mua xị đế. Gần 1 tháng hành quân
Ngọ về…Mai ngắt ngang: anh mà theo ai, anh chẳng chung với ĐĐ Mỹ, ĐĐ tôi trở nên “giầu có“ lựu đạn,
theo mà cũng làm chết người ta đây này. claymore, khói mầu…dư giả.
Thế ra tôi đóng ở đây cũng khá lâu mà không biết, Sau một tháng ở đây, ĐĐ trở về mái nhà xưa, TĐ
Mai đã được 18 rồi đấy. Mấy ngày sau sinh nhật Mai, tôi vẫn còn nhiệm vụ bảo vệ BTL/SĐ, vì thông thuộc
ĐĐ tôi được lệnh chuyển lên Đức Huệ, hành quân địa thế, tôi vẫn trông giữ Bình Hữu, đôi mắt đen như
chung với một ĐĐ của SĐ 9 Mỹ, hôm lên xe di hạt nhãn đón tôi trong reo cười, trong tôi cũng có bâng
chuyển, tôi thấy ánh mắt ấy khuất sau cánh cửa quán khuâng rộn ràng, chiều đó lại có cháo gà. Tối tối tôi
cà phê nhìn theo, chắc có ngấn lệ, đã nói rồi mà, anh là thường sang Mai, nàng không còn hỏi tôi nhiều về toán
mây bốn phương trời, yêu lính khổ lắm, u uẩn chiều ly nữa, chuyện giờ là những nhớ nhung của những ngày
biệt như thơ Quang Dũng. Tới Đức Huệ, BCH/ ĐĐ tôi xa cách, khi nói chuyện, Mai thường hay nắm tay tôi,
đóng chung với BCH/ĐĐ Mỹ trong nhà máy đường tôi hỏi:
Hiệp Hòa, nhà máy đồ sộ to lớn cao sừng sững, đã lâu - Nắm tay anh hoài không chán ư ?
nhà máy không còn hoạt động vì chiến tranh, máy móc - Không, em vẫn có linh cảm rồi anh sẽ bỏ đây đi
còn nhưng cũng không biết ai đã gỡ đi một ít. Thời xa, giữ được anh lúc nào hay lúc đó, không anh lại bỏ
gian phối hợp ở đây, tôi mới thấy cách tổ chức của đi
quân đội Mỹ quá lớn, Tiểu Đoàn Trưởng có trực thăng - Thì anh vẫn nói với em rồi mà, anh là mây bốn
riêng, ĐĐT Mỹ thì như TĐT của VN, họ cho các phương trời, anh theo cánh gió chơi vơi, lính tác chiến
Trung đội hành quân riêng lẻ, ĐĐT ngồi một chỗ chỉ chứ có phải lính Phủ Tổng Thống đâu.
huy thành ra tôi cho các Trung đội phối hợp với Mỹ, - Không, đừng làm mây bốn phương trời, hãy là
không phải lội theo, một lần chạm địch, tôi dẫn Trung những áng mây che phủ ngọn núi gì mà anh hay kể em
đội trừ bị vượt sông Vàm Cỏ tiếp ứng, đi chung với nghe đó, ừ, đúng rồi, ngọn núi Lâm Viên nơi hồi xưa
Mỹ nên họ gọi pháo binh, Cobra, các phản lực rất anh học ở Đà Lạt, những ngày mùa đông, mây tụ trên
nhanh, còn ta hành quân pháo binh thì có nhanh nhưng đỉnh núi, anh hãy như những áng mây đó, tung bay bốn
các phương tiện yểm trợ khác thì chậm, có người bị phương trời làm chi, ở đây với em, tình yêu làm người
thương, họ kêu Medevac có ngay. Đức Huệ gần biên ta ích kỷ, em biết ước muốn của em mong manh như
giới Kampuchia nên VC nơi đây khá nhiều nhưng với những sợi tơ trời, tơ trời chỉ giữ được con ruồi, con
phương tiện dồi dào của Mỹ, chúng không thể tập muỗi, làm sao giữ được chân anh, em sợ ngày đó quá
trung đông vì pháo binh Mỹ bắn suốt ngày, hơi có chút anh ạ.
nghi ngờ là máy bay bay lên dội bom ngay, một lần Có níu kéo cũng không thể được đâu, đã nói rồi
hành quân mở rộng lục soát, ban chỉ huy ĐĐ tôi thoát mà, thôi chào em, chào người con gái bé bỏng tội
chết trong đường tơ kẽ tóc vì mìn bẫy, người lính mang nghiệp, anh cũng đâu có muốn bỏ đi, nhưng lính mà
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 204