Page 207 - Dac San BK 2013
P. 207
- Đù mẻ, lên ngay nghe Đồng, cháy bao nhiêu xe sẽ làm không còn cái nhà nào đứng vững trong ngôi
tao cho bấy nhiêu, phải chiếm cho được mục tiêu trước làng này.
tối nay nghe chưa. Tôi được tin TĐ sẽ về lại Đức Hòa dưỡng quân,
Trung Tá Đồng đứng nghiêm chào Tướng Trí tin làm tôi thật vui, như vậy sẽ gặp lại Mai, xa nhau
nhận lệnh, Thiết giáp và BB xốc lại hàng quân, máy cũng mấy tháng rồi còn gì, tội nghiệp Mai, vò võ đợi
bay của ta và Mỹ quần thảo gầm rú trút bom xuống chờ, còn tôi với bao bận rộn có thể quên đi được, trước
mục tiêu, xong tới pháo binh, cuối cùng TG và BB khi về, ông Tiểu Đoàn Trưởng cho biết tôi có 2 ngày
căng hàng ngang nhất tề xung phong, ông Tướng 3 sao cho một Đại Đội lính Kampuchia( Lonnol ) theo tôi
đứng ngay phía sau, cả Thiết Đoàn Trưởng và Tiều thực tập, hôm ra ngoài quốc lộ nhận ĐĐ này tôi mới tá
Đoàn Trưởng đều xông lên, địch còn bắn ra nhưng yếu hỏa, không phải 1 ĐĐ mà đông nghẹt tới 4,5 ĐĐ vì
đi nhiều, giờ thì liều, chết cũng phải xông lên chứ lính Kampuchia đi hành quân mang theo cả vợ con, gà
không còn lui được nữa, xe và Bộ Binh tràn như nước vịt, nồi niêu soong chảo. Tối đóng quân, lính mình nằm
vỡ bờ, địch tung hầm bỏ chạy, ta chiếm được mục tiêu, vòng ngoài, đào hầm hố phòng thủ, họ nằm giữa còn
có sự trả giá đắt, ĐĐ tôi, Ch/U Thái trung đội Trưởng nổi lửa nấu nướng linh tinh, tôi phải ra lệnh tắt hết lửa
hy sinh, Đại Úy Xuân, Đại Đội Trưởng ĐĐ2, bạn cùng nhưng cũng vô ích, khuya trẻ con khóc, chó sủa, gà
khóa, người ra lệnh cho tôi 10 ngày phải nắm được tay gáy…may là vùng này lúc đó tạm yên, giả như tối mà
Mai, bị thương nặng, Thiết giáp cháy thêm một xe và VC tấn công, tôi không biết lo toan sao với đám “lính”
một số chết + bị thương, xác địch và vũ khí vương vãi này. ĐĐT của lính Miên là 1 anh Tr/U Tầu lai, đeo 2
khắp nơi, ngay lúc đó TĐT cho tôi biết Tướng Nguyễn vạch vang trên cầu vai như quân đội Pháp, tay cầm bản
Viết Thanh, Tư Lệnh vùng 4 vừa tử nạn máy bay khi đồ, địa bàn nhưng cầm cho lấy có, anh ta không biết
đang điều động Quân Đoàn 4 đánh qua biên giới, chiếc cách sử dụng, cũng chẳng hiểu tốt nghiệp quân trường
CNC của ông đụng phải chiếc Cobra của Mỹ, 2 phi nào, nói chuyện với nhau phải dùng tiếng Pháp, may là
công Mỹ và Ban Tham Mưu + Tướng Thanh, tất cả suốt 7 năm Trung Học tôi chọn sinh ngữ 1 là Pháp nên
đều hy sinh. cũng tạm hiểu nhau, họ nói tiếng Pháp rất thông thạo.
Có một điều thú vị và cảm động, trong một lần Cuối cùng chúng tôi cũng lên đoàn xe trở về Đức
tiếp tế, tôi dặn Sĩ Quan chỉ huy hậu cứ mua cho cái bắp Hòa, có lẽ tại hậu cứ TĐ tôi vẫn còn ở đây dù SĐ đã
cải vì cứ ăn gạo sấy hoài, háo người quá, cái bắp cải có chuyển về Cử Chi, tới nơi, Thiếu Úy Cư, ĐĐ phó nói
cộng với một cạp lồng cháo gà, viên HSQ hậu cứ theo với tôi: Đ/U cứ đi gặp chị Mai đi, để tôi sắp xếp ĐĐ
chuyến trực thăng tiếp tế nói cô Mai lên tận Tây Ninh cho. Tôi xuống xe jeep bước ngay vào nhà, Mai ôm
gửi cái này cho Đ/U, tôi gọi 3 Trung đội Trưởng sớt chầm lấy tôi, nàng khóc chưa bao giờ tôi thấy khóc
cho mỗi người ít cháo và mấy lá bắp cải, rau rửa qua như vậy, lòng tôi cũng chùng xuống, mình cũng yêu
loa vì nước rất quý, mọi người nhai ngấu nghiến, gạo Mai quá mất rồi, bắt đầu chỉ là tinh nghịch thôi, ai ngờ,
sấy hoài, xót cả ruột. người ta bảo đừng đùa với lửa mà. Ngày mai, tôi nhận
TĐ tôi tạm rời vùng Mỏ Vẹt, tiến theo trục Quốc sự vụ lệnh đi đơn vị mới: Đại Đội Trinh Sát, ở các đơn
Lộ 1, đường lên Neak Luong, giữ đường cho TQLC vị BB, hiếm có ĐĐT là Đ/U lắm nên việc tôi và Xuân
hành quân đưa người Việt sống ở Kampuchia về, nhiều chuyển làm nhiệm vụ khác cũng dễ hiểu. Xuân sau khi
người Việt bị giết khoảng thời gian này, trong lần lục xuất viện đi làm Tiểu Đoàn Trưởng TĐ2, tối đó là tối
soát một ngôi làng ở vùng Kampong Trabek, vài người cuối còn ở Đức Hòa, tôi và Mai ngồi nói chuyện tới tận
Tầu còn lại dẫn chúng tôi ra mấy cái giếng chỉ xuống khuya, lúc đứng lên, Mai quấn chặt lấy tôi, có tiếng
cho coi, tôi thấy xương người, tóc tai, quần áo đầy thút thít, thân thể con gái thơm tho ấm áp, mềm mại
dưới đó, họ nói trong làng có chục gia đình người Việt qua làn áo mỏng, khi thấy ánh mắt tôi nhìn nàng khẽ
tất cả bị chặt đầu (cáp duồn) trong đó có nhiều trẻ con gật đầu, Mai run rẩy :
đều bị giết xô xuống giếng, thái độ lính trong ĐĐ thay - Em xin anh, hãy giữ gìn cho em, giữ gìn cho
đổi hẳn khi thấy điều này, tuy vẫn giữ kỷ luật nhưng chúng ta, giữ gìn cho ngày hạnh phúc.
đâu đó tôi thấy có sự xô đẩy và quát tháo mấy người Tôi thở dài, tôi trân trọng Mai, giữ cho nàng, tôi
Miên ở đây, tôi vội rút ĐĐ đi chỗ khác và ngăn chặn biết nếu tôi muốn hơn nữa, Mai cũng chịu thua thôi,
âm mưu của 3 Trung đội Trưởng, họ bàn với tôi là dàn nàng đang mềm như sợi bún, không còn là chính nàng
dựng một cuộc chạm địch giả rồi nói: thẩm quyền xin lúc này, tôi hối hả quay ra, tôi cũng không còn là chính
pháo binh đi, tụi này tàn ác quá mà, tôi nói họ thôi, tôi lúc này.
trong làng có đàn bà và trẻ con, không phải tất cả đều Về nắm ĐĐ Trinh sát, quanh quẩn suốt ngày với
tàn ác - nếu không, với cuộc đụng trận giả, pháo binh núi rừng, tuy nhiên cũng thường ở Hậu cứ sau những
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 206