Page 203 - Dac San BK 2013
P. 203
MAI vào, quán bị ế, cả mấy anh pilot thấy 2 ông Trung Úy
trẻ, tác phong rõ ràng là dân tác chiến chứ không phải
SQ của bộ Tư Lệnh, ngồi tì tì với bia thì chút sau cũng
phú lỉnh, tôi gọi máy kêu 2 Trung đội trưởng của ĐĐ
lên nhậu, lúc sau ngà ngà, nói chuyện với Xuân về
Trần Như Xuyên Hạnh mới bỏ mình bên bờ Vàm Cỏ, tôi muốn khóc, ôm
chai bia đứng dậy loạng quạng bước theo bước tango :
Năm 1969, Tiểu Đoàn tôi đang hành quân chung đời tôi quân nhân, chút tình riêng gửi núi sông… đời
quanh Bến Lức thì được lệnh di chuyển về Đức Hòa, lính, biết bao nhiêu lần say ? mà có phải chỉ có chút
một quận nhỏ thuộc tỉnh Hậu Nghĩa, về Đức Hòa để tình riêng gửi núi sông đâu, SQ/VB là gửi cả cuộc đời
bảo vệ Bộ Tư Lệnh SĐ25 đang đóng ở đây. Hậu Nghĩa cho núi sông ấy chứ, như thằng Hạnh chẳng hạn, gửi
có lẽ là một tỉnh nhỏ nhất của miền Nam, nguyên nó là cả cuộc đời cho núi sông khi còn quá trẻ, mới ngoài hai
1 xã của Đức Hòa hay Đức Huệ gì đó, vì tính cách mươi chứ mấy, thế là xong hết. Trong lúc ngật ngưỡng
chiến lược, ông Ngô Đình Diệm lập nên tỉnh này. ôm chai bia, tôi bắt gặp một cặp mắt đen láy nhìn tôi
Rời khỏi Bến Lức với con sông Vàm Cỏ Đông qua cái rèm cửa sổ thông với buồng trong, tôi khựng
lòng tôi bùi ngùi, nửa năm ở đây, thường các cuộc lại nhìn đôi mắt ấy, chiếc rèm khép vội lại, đôi mắt mất
hành quân là ủi bãi cùng với Hải Quân , VC hai bên bờ hút. Tôi lẩm bẩm: ê, nhìn trộm hả, rồi nhún vai:
như rươi, con sông chạy dài tới tận Tây Ninh, mỗi lần em là gái trong song cửa
tầu đi, chúng phục 2 bên bờ bắn B40 như pháo bông, 4 anh là mây bốn phương trời
ngày cuối cùng trước khi về Đức Hòa thì Thiếu Úy anh theo cánh gió chơi vơi
Hạnh, khóa 18 TĐ, Đại Đội phó của ĐĐ tôi hy sinh, em vẫn nằm trong nhung lụa
tầu bị phục kích, khi bị bắn, tầu ủi bãi, Hạnh xua quân ( Một mùa đông : Lưu trọng Lư )
xông lên, vài phút sau tin báo Hạnh trúng đạn chết. đúng rồi, anh là mây bốn phương trời, vấn vương chi
Tới Đức Hòa, TĐ được phân công phòng thủ với những đôi mắt, nhất là mắt đàn bà con gái, tôi nói
quanh vòng đai ngoài của bộ chỉ huy SĐ, Đại Đội tôi lớn hỏi Sơn : Ê Xuân, đàn bà con gái làm bận rộn mình
được chỉ định đóng tại Bình Hữu, tung các điểm phục quá hả, quẳng hết đi phải không mày, Xuân gục đầu
kích chặn những đường tiến sát địch có thể xâm nhập ầm ừ: quẳng gì thì quẳng nó vẫn bám cứng chân mình
vào Bộ TL, Bình Hữu là một xã nhỏ, nằm trên đường như thường, quả thực thằng Sơn này vướng nhiều đàn
đi lên Đức Huệ, con đường Bình Hữu nhỏ, ngắn, được bà quá, khi làm tới Quận trưởng, lính gác quận đường
3,4 chục căn nhà, Ban Chỉ huy Đại Đội tối đóng quanh canh VC thì ít mà canh đàn bà thì nhiều, nhưng thôi nó
quẩn trong mấy ngôi nhà đó, các trung đội vừa có toán cũng xứng đáng, bị thương 3,4 lần, bay mất một mắt
phục kích, vừa bảo vệ ĐĐ, thỉnh thoảng hành quân thành độc nhỡn như Moshe Dayan, tôi liền cánh, liền
nhảy trực thăng, thường là nhẩy xuống mật khu Lý văn cành với nó từ ngày ra trường tới mãi 1973 khi nó làm
Mạnh hoặc xa hơn nơi biên giới Đức Huệ, Lý Văn QT, mà nào có dứt ra được đâu, thỉnh thoảng nó vẫn
Mạnh là một khu dinh điền thời TT Ngô Đình Diệm, kêu lên SĐ xin TĐ tôi biệt phái bảo vệ Quận nó để 2
nay bỏ hoang đã lâu, VC bám trụ ở đây, thỉnh thoảng thằng bù khú.
tập trung tấn công các đồn bót của ĐPQ, NQ, chúng Trở lại với Bình Hữu, Đức Hòa, cũng một buổi
bám trụ nơi này để giữ đường giao liên từ Long An, chiều rảnh rỗi Sơn lại kiếm tôi rủ uống cà phê, lần này
qua Đức Huệ để tới Kampuchia. thì uống cà phê thực sự, tôi và Sơn không phải là
Chiều hôm đó, sau cuộc hành quân tảo thanh về, những người nát rượu, thỉnh thoảng nổi hứng hay buồn
thay quần áo xong thì Xuân, Trung Úy, bạn cùng khóa quá mới uống, khoảng chiều, một cô gái nhỏ nhắn, mặc
21 VB, Đại Đội Trưởng Đại Đội 2 cùng TĐ đóng ở áo dài trắng nữ sinh, loại áo dài mà tôi thích nhất trong
Bình Tả gần đó lái xe jeep qua, rủ đi uống cà phê, có các kiểu áo dài, người con gái ôm cặp trước ngực,
cái quán nhỏ xế chỗ tôi đóng quân, bước vào, quán đã bước vô quán, nàng chào hai đứa tôi, tay vuốt mái tóc
sẵn mấy anh Thiếu úy pilot trẻ lái trực thăng đang ốn xõa trên trán, ánh mắt lướt nhanh qua nhưng tôi cũng
ào, huyên thuyên, Xuân không kêu cà phê nữa, nó gọi kịp ngờ ngợ: đôi mắt này, phải rồi, đôi mắt tối nọ nhìn
bia nhậu với cá lóc nướng, mấy hôm sau tôi mới hiểu trộm mình đây mà! Cô gái bước vô trong còn ngoái lại
vì sao các anh chàng pilot trẻ này cứ lượn ra lượn vào nhìn tôi, môi mím lại như muốn cười nhưng không
ở cái quán cà phê này. dám cười, tôi cũng toét miệng ra gật đầu, cô ta dáng
Cũng tội nghiệp bà chủ quán tên là Dì Năm, dấp nhỏ bé, có lẽ bé thật, tóc ngang vai, khoảng 16,17
khoảng 50 tuổi, có tụi tôi trong quán, lính không dám chứ mấy, với tôi thế là quá bé dù tôi cũng chưa già là
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 202