Page 209 - Dac San BK 2013
P. 209
Người ta bảo rồi thời gian sẽ xóa nhòa hết nhưng Tự đâu nghe trẻ khóc òa
cho mãi nhiều năm sau này, tôi không bao giờ quên Mẹ ơi! Cha đã nhạt nhòa thiên thu…
được hình ảnh Mai nằm trên chiếc bàn ở bệnh viện Tây
Ninh máu loang chiếc áo học trò, khuôn mặt ngây thơ Mày bảo tao quên sao?
không chút hận thù: tôi có làm gì nên tội mà sao cướp Tháng Tư đó, năm nào…
đi hạnh phúc tôi, tôi đi gặp người yêu dấu của tôi mà?
sao không cho tôi hưởng hạnh phúc của ngày lấy Đường Quảng Trị ào ào gió tới
chồng, tôi mới đặt chân vào thiên đường thì lại xô tôi Đạn bay tung cầy xới đất nông
ra ? - Hữu Loan còn có đồi sim để những lần hành Núi đâu bỗng chốc đỏ hồng
quân nhớ về người vợ trẻ chết vùng quê xa, tôi cũng có Khốn quân Bắc đốt lửa nồng giết dân
những lần hành quân nhưng không có đồi sim đi qua Này em bé tần ngần núm vú
mà nhớ về Mai, không còn đôi mắt hạt nhãn chờ đợi Này sữa loang máu tụ áo tung
như trước, nhưng tôi vẫn còn Bình Hữu, còn căn nhà Tóc đen thiếu nữ bùng nhùng
xưa đầy ắp kỷ niệm để quay về, tôi trở lại đây biết bao Óc thơ trắng xóa mịt mùng quê tôi
lần, ngôi mộ ở giữa vườn sau nhà, Mai nằm đó cô đơn, Thân trinh đã dứt mất rồi.
hai bên mộ, má Mai trồng mấy cây huệ trắng, trắng Biệt Cha, giã Mẹ, con thôi làm người…
tinh khiết như mầu áo học trò nàng mặc khi xưa, lần
nào tôi cũng đứng lặng hàng giờ trò chuyện cùng nàng, Mày bảo tao quên sao?
tội nghiệp em, người đi chinh chiến đầy hiểm nguy thì Những trận đánh oai hùng sử sách..
không sao, tội nghiệp em đang say sưa ngụp lặn trong
hạnh phúc, đang hân hoan với cuộc đời mầu hồng. Quân Miền Nam lừng danh Sư Tử
Trong căn nhà, cái bàn Mai thường ngồi học mỗi tối Từng ghi vào chiến sử kinh thiên
vẫn để nguyên vậy, cái khung ảnh có hình Mai 2 tay Núi rừng chiến thuật Bốn Miền
chống dưới cằm, ánh mắt nhìn tôi cười nghịch ngợm: Chân hùm, tay báo, đạp triền cỏ mây
thì đã nói người ta dốt mà, chê người ta mãi, em bỏ Đại bàng vụt cất cánh bay
muối vô cà phê cho xem. Hỏa lôi tung nổ, tan thây quân thù
Trên vụng biển, mặc bầy mưa lũ
TRẦN NHƯ XUYÊN Vẫn đạp trên sóng dữ mà bơi
( Trích : Đoạn Đường Chiến Binh ) Nghe theo tiếng Tổ Quốc mời
Dù tan xương thịt vẫn cười với sông
Khi nước gọi, hy sinh mạng sống
Khi biển kêu, vội ngóng lên đường
MÀY BẢO TAO QUÊN SAO? Mưa sầu, bão nổi mười phương
Vực sâu, núi thẳm, trùng dương chập chùng..
Viết riêng tặng những chiến sĩ đang băn khoăn về một Nhưng,
“âm mưu xóa bỏ ngày Quốc Hận” Một sớm,
Đồng Minh phản bội!
Mày bảo tao quên sao? Bán quê ta, mưu đổi thị trường
Ngày Quốc Hận năm nào… Sa cơ, thất thế giữa đường
Nào ai bại trận trước phường ngu si?
Máu dũng sĩ đỏ loang trận chiến Dù danh tướng, trăm ngàn chiến sĩ
Cây tả tơi nâng gót hồn thiêng Cũng gục đầu nuốt lệ buông tay
Cung, tên vỗ giấc triền miên Súng gươm gẫy nát chất đầy
Lá cờ đẫm máu đổ nghiêng mịt mờ Cọp gầm cũng chịu môt bầy cáo gian…
Thân ngựa chiến tả tơi nứt vỡ
Nghe trong tim nức nở từng cơn Hò ơ!
Mưa rơi giọt lệ oán hờn Sa trường, gục mặt, cúi đầu
Chiến bào nghe tiếng gió vờn thịt da Ngàn năm uất hận, giọt sầu mênh mang…
Mặt trời đổ ráng pha tê tái
Chim gục đầu hát mãi điệu ma Chu Tất Tiến
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 208