Page 210 - Dac San BK 2013
P. 210
Mối Tình Đầu V.C. kéo dài hơn một tuần lễ. Tôi rất hăng say chiến
đấu vì còn nguyên một bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Sau chiến thắng này, đơn vị trưởng rút tôi về làm Ban
Ba Hành Quân kiêm luôn Ban Năm của đơn vị vì thiếu
hụt quân số nên rất bận rộn, ít về thăm nàng.
Thời gian này T. thường lên vùng hành quân thăm
Hôm nay là ngày Chúa Nhật, nằm chờ phòng tôi, bất cứ ở chiến trường nào ngay cả những vùng giao
thông tin của quân trường Thủ Đức gọi tên ra để được tranh ác liệt nhất cũng có mặt mẹ tôi và T. đến thăm.
thăm nuôi, cuối cùng tên tôi cũng được gọi ra. Hôm Hình ảnh lặn lội xa xôi không ngại hiểm nguy đến tìm
nay nơi thăm nuôi đầy những tà áo hồng, xanh, thăm, làm tôi thương T. nhiều hơn. Có những lần
tím…Gần đến trước cửa phòng chờ đợi, từ xa đã thấy không tìm được đơn vị, nàng phải buồn bã trở về.
thấp thoáng một tà áo dài xanh màu nước biển nhạt, Cũng có lúc vì mất an ninh nàng ở lại qua đêm nhưng
vẫn mái tóc dài tôi yêu. Tôi bước nhanh hơn để mau tôi cũng giữ được sự trong trắng cho nàng vì thấy nàng
đến bên T. với nụ cười tươi vui, tôi thấy những giọt mồ sợ và khóc, tôi không muốn vi phạm sự trong trắng đó,
hôi lấm tấm trên trán T., nắm chặt đôi bàn tay nàng nàng là thiên thần của riêng tôi và không muốn thiên
như thầm nói “anh nhớ em !” Tôi dẫn T. tới một gốc thần đó trở thành tầm thường.
cây xa, hai đứa ngồi xuống, T. mang những thức ăn ra T. mồ côi cha mẹ, làm cho một viện bào chế thuốc
vừa ăn, vừa nói chuyện, vừa nghe bài hát “Vườn Tao Tây, sống chung với gia đình người chị, nhà người em
Ngộ” với giọng hát nức nở của Giao Linh. gái họ của tôi sát vách nhà T., cứ mỗi lần về phép ghé
Một ngày vui qua mau, giờ thăm nuôi đã hết, tôi thăm người em họ, tôi thường nhìn qua. Một hôm thấy
đưa nàng ra cổng và đứng đó nhìn nàng cho tới khi xa nàng đang phơi quần áo, tôi liền “thả dê” bằng cách
khuất. Trên đường trở lại tôi cảm thấy thương T. vô quay đầu tránh không nhìn ngay nàng và nói: “Con
cùng vì không ngại đường xa, nắng nóng đến thăm và kiến vàng bò ngang dây bí, thấy em cười anh để ý anh
mang niềm yêu thương đến cho mình rồi trở về tiếp tục thương.” Nàng xoay qua nhìn tôi cười. Cũng nhờ hai
những ngày cô đơn, thương nhớ. Lúc đó tôi mới mười câu thơ vui này mà tôi quen được nàng. Nhưng về sau
chín, nàng mười tám là cái tuối nồng cháy yêu đương, này vì sự tranh chấp đất đai phía vườn sau, hai bên
thương nhớ dạt dào. không còn thuận thảo nữa, chị nàng cũng ghét tôi luôn,
Ngày Chúa Nhật sau đó tôi được đi phép, chiếc xe thiệt chán ghê! Mỗi lần về phép ghé qua thì T. lén lút
GMC đưa những khóa sinh từ quân trường Thủ Đức và ra gặp và hai đứa cùng đi chơi.
bỏ chúng tôi xuống ở cuối đường Nguyễn Huệ, gần Người chị hắc ám của nàng luôn tìm cách chia rẽ
bùng binh chợ Sài Gòn tôi đã thấy T. đứng đón bên tình yêu hai đứa, có lần T. than thở với tôi:
cạnh chiếc xe Honda của nàng. Hôm đó hai đứa rong - Chị không cho em quen anh nữa, em buồn lắm
chơi cuối trời quên lãng. Tôi lái xe, nàng vòng tay ôm muốn trốn theo anh rồi tới đâu thì tới! Tôi nói:
chặt, chúng tôi đi ăn kem Hương Lan, xem cine ở rạp - Chị không thể giận anh và em suốt đời, để anh
Eden, tối lại vào Nguyễn Tri Phương “Gió Lộng Đồi tìm cách thuyết phục, chị giận em cả anh thì chị sai,
Nghêu” ăn nghêu, ốc, trứng vịt lộn…Ôi ! Thiên đường anh tin là sẽ có ngày nghĩ lại.
hạnh phúc là đây. Lần về phép sau, tôi qua nhà T. để nói chuyện với
Ngày mãn khóa trước khi ra đơn vị mới, tất cả bà chị hắc ám. Vừa vào nhà chào, chị nàng nói:
khóa sinh được nghỉ ba ngày phép nhưng tôi cũng tự - Mời cậu ngồi tôi có chuyện muốn nói với cậu.
ký cho mình thêm hai ngày nữa. Trong những ngày Tôi làm thinh, chị tiếp:
này hai đứa thường gần gũi bên nhau, ngày chia tay - Cha mẹ mất sớm, tôi là chị có bổn phận phải lo
nàng rất buồn làm tôi cũng mủi lòng, bịn rịn. Hôm lên cho em và tôi đã tìm được một nơi cho T. rối, thôi cậu
đường, T. đưa tôi tới bến xe đò Nguyễn Cư Trinh để đi về đi đừng đến với em tôi nữa. Tôi nổi nóng nói:
Long Khánh trình diện đơn vị mới, thấy T. khóc, tôi - Chị chia rẽ chúng tôi yêu nhau là sai, chị sẽ hối
ôm nàng vào lòng nói: “Mai mốt anh về, đừng khóc hận, tôi không ngờ chị lớn hơn tôi mà chị chưa biết
nữa !” Những lời an ủi lại bị phản ứng ngược, nàng tình yêu là gì!
càng khóc to thêm. Bánh xe đò từ từ lăn bánh như Tôi ra về mà không cần chào chị, T. lủi thủi theo
nghiền nát đôi tim đang tha thiết yêu nhau. sau, thấy nàng khóc, tôi an ủi:
Sau khi trình diện hậu cứ ở Long Khánh, tháp - Thôi em đừng khóc, mình sẽ tìm cách khác, anh
tùng chuyến tiếp tế lên vùng hành quân ở Tân Uyên là không thể sống nếu không có em!
đụng ngay một trận thư hùng với cả một Trung Đoàn
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 209