Page 214 - Dac San BK 2013
P. 214

đồng loạt nổ súng. Tiếng đạn AK-47, tiếng xé gió B-       Sau chiến thắng Tân Uyên, cầm trong tay tờ giấy
           40, đại bác 57 ly, thượng liên 12.8 ly, và cối 82 ly đồng   phép 72 giờ, tôi thấy lòng mình tưng bừng, rộn rã. Tôi
           khai hỏa cùng một lúc để áp đảo tinh thần chúng tôi.   phải  tranh  thủ  thời  gian  cho  gia  đình  và  người
           Nhưng những người lính Kỵ Binh trẻ vẫn không nao     yêu.“Bốn giờ đi lại thêm bốn giờ về, thời gian còn lại,
           núng.                                                anh cho em tất cả em ơi!..” Thật đúng là người yêu của
               Sau hơn hai giờ giao tranh ác liệt, chúng tôi làm   lính sống bằng 24 giờ phép, bằng bảy ngày đợi mong,
           chủ chiến trường. Địch để lại nhiều vủ khí và xác chết   bằng sau ngày hành quân, nhưng không bao giờ ngăn
           vung vãi khắp nơi. Chúng tôi đã chiếm được mục tiêu   cách, không bao giờ quên anh. Cho dù anh có trở về
           với số bị thương của anh em không đáng kể. Anh em    trên đôi nạng gỗ, em vẫn bên anh dạo phố mùa Xuân,
           lục soát mục tiêu, thu dọn chiến trường thì phát hiện ra   vẫn là người tình chung thủy như loài hoa không vỡ.
           đây là hậu cần của địch. Nhiều chảo cơm to cùng thịt      Vừa về đến nhà, mẹ tôi nắm thật chặt tay tôi và
           heo kho còn nóng hổi, không kịp mang theo vì bị đánh   hỏi han đủ thứ. Hôm nay mẹ tôi nấu món cá rô kho tộ,
           bất ngờ. Phần thì vừa mệt, vừa đói bụng, tôi thấy anh   canh chua cá bông lau, là món  mà tôi thích nhất, tôi
           em ăn ngon lành, tôi cũng nhập cuộc cho trọn tình trọn   nghĩ  chắc  các  bạn  cũng  thích  nữa.  Tối  đến  mấy  đứa
           nghĩa, có chết thì chết chung cho có bạn và được làm   cháu, con bà chị ngồi quây quần bên nồi chè trôi nước,
           ma no, khỏi cúng. Chiều xuống, đơn vị di chuyển ra   và nghe tôi kể chuyện chiến trường. Có đứa nói lớn lên
           đường Liên Tỉnh Lộ để bố trí và đóng quân.           đi lính Thủy Quân Lục Chiến, có đứa thích Nhảy Dù,
                                                                đứa thì thích Không Quân. Tôi hỏi:
           Nằm trên ghế bố phì phà thuốc lá, tôi lại nhớ đến KO.      - Tại sao không đứa nào thích Thiết Giáp hết vậy?
                                                                Chúng nói:
           Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh                  - Đi Thiết Giáp dễ bị chết cháy lắm! Tôi nói:
           Anh nhớ em, anh nhớ lắm em ơi!                            - Không dễ đâu, Thiết Giáp là mình đồng, da sắt,
           Anh nhớ em của ngày tháng xa khơi                    còn của quí thì bằng xi măng. Chúng cười !
           Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời                       Sáng sớm hôm sau, tôi vọt Honda lên Phú Giáo
           Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm                    thăm nàng. Gần tới nhà sao trái tim Thiết Giáp lại đập
           Em xích lại và đưa tay anh nắm                       mạnh như trống liên hồi tan học. Tôi gõ cửa, KO ra mở
           Gió bao lần, từng trận nhớ thương đi...              cửa và mừng rỡ, tôi vào nhà chào ba mẹ của nàng. KO
                                                                cho tôi biết là đã nói chuyện hai đứa cho ba mẹ biết
               KO ơi! Em nhớ anh bao nhiêu buổi, anh nhớ em     rồi, và bảo tôi xin phép cho hai đứa đi chơi. Mẹ nàng
           bấy nhiêu ngày. Những bài Tình Ca mà anh và em đã    nói: “Đi chơi chiều phải về sớm để ăn cơm.” Nghe câu
           nghe qua bây giờ sao thắm thía vô cùng. "Ta thấy em   đó,  tôi  thấy  lòng  mình  lâng  lâng  lên  một  niềm  vui
           đang ngồi khóc, khi rừng chiều đổ mưa..." KO ơi! anh   sướng.
           muốn trở lại những ngày hạnh phúc, êm đềm bên em.         Chúng  tôi  rời  Phú  Giáo,  theo  QL  13  để  đi  Lái
           Ở đó không có tiếng súng. Ở đây rừng chiều buồn lắm   Thiêu.  Tôi  thầm  trân  trọng  cái  hạnh  phúc  bên  người
           em ơi! Nhưng mơ ước chỉ là ước mơ. "Áo em bây giờ    yêu, và tình yêu của lính là thứ tình nồng nàn hơn tình
           mờ xa nẻo mây..."                                    yêu dân sự, một thứ tình nhiều nhung nhớ vì thường xa
               Có chuyến tiếp tế từ hậu cứ lên vùng hành quân   cách  nhau.  “Hạnh  phúc  như  đôi  chim  uyên  tung  bay
           và tôi đã nhận được thư của KO. Tôi ôm thư vào lòng,   giữa trời nắng ấm, hạnh phúc như sương ban mai long
           và nhắm  mắt lại để tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác   lanh đầu cành lá thắm…”
           sung sướng đó. Nhận được thư người yêu trong vùng         Đến Lái Thiêu, chúng tôi vào một vườn trái cây
           hành quân, đó là niềm hạnh phúc vô biên của những    bát ngát, bao la thưởng thức những đặc sản như măng
           người lính xa nhà, xa người yêu. Tôi thường hôn lá thư   cụt, bòn bon, dâu, sầu riêng…Ăn xong tôi và KO ngồi
           trước khi mở ra đọc để tìm lại mùi hương của người   tựa vào nhau cùng nói chuyện tương lai. “Mình tựa vào
           yêu.  "Nhớ tới  mùa thu năm  nao  gửi  nhau  phong thư   nhau  cho  thuyền  ghé  bến,  sưởi  ấm  đời  nhau  bằng
           ngào  ngạt  hương..." Tôi  đọc  ngấu  nghiến  không  biết   những  môi  hôn,  mình  cầm  tay  nhau  nghe  tình  dâng
           bao nhiêu lần, nhất là những lời yêu thương nồng ấm.   sống  nổi,  hãy  biến  cuộc  đời  thành  những  tối  tân
           Trong thư KO có nói là vẫn thường nghe bài hát "Tình   hôn…” Thật ra thì nói để cho có chuyện nói, chớ đời
           vui trong phút giây thôi, ý sầu nuôi suốt đời......Lệ rơi   lính  thì  làm  gì  có  tương  lai  mà  tính!  Tôi  kể  chuyện
           lắp mấy tuổi tôi, mấy tuổi xa người..."              chiến trường Tân Uyên cho nàng nghe. KO nói:



                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                213
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219