Page 216 - Dac San BK 2013
P. 216

ngưc tôi đau nhói. Hạ Sĩ B. ôm chân tôi hoáng hốt, tôi   phải lết ra khỏi bệnh viện, vì họ đuổi ra hết để có chổ
           nói:                                                 cho lính BV.
               -  Đừng  sợ,  hồi  nãy  tụi  nó  nhắm  kỷ  mà  mình
           không chết, thì bây giờ không chết đâu.              Thế  chiến  quốc,  thế  xuân  thu,  gặp  thời  thế,  thế  thời
               Quả thật đúng như lời tôi nói. Tôi kéo hai xác vào   phải thế.
           xe vì sợ xe chạy rồi rớt xuống đất. Nhìn lên túi áo đầy   Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai, ai dễ biết
           máu của Th/úy C. tôi thấy tên tôi. Tôi nghĩ nhanh là   ai.
           Th/úy C. chết thay tôi.
               Địch tưởng trong xe chết hết, chúng la to:            Sau khi ra tù, đi đâu cũng phải báo cáo Công An
           - Các đồng chí xung phong!                           địa phương. Một hôm tôi quyết định đi thăm KO. Sự
           chúng ùa ra, tôi bảo tài xế Đ. chạy ngược ra, đồng thời   nhớ thương bất chấp những bất trắc xảy ra cho mình,
           tôi quay đại liên 30 qua quạt chúng, tôi thấy nhiều thân   tôi thức dậy thật sớm để đi Phú Giáo. Tới nơi, tôi gõ
           người  trúng  đạn,  dựng  đứng  rồi  té  xuống.  Chúng  tôi   cửa, một người đàn ông với giọng Bắc hỏi:
           chạy thoát về tiền trạm và được trưc thăng tải thương   - Ông muốn tìm ai? Tôi nói:
           về Biên Hòa. Trong lúc trưc thăng bay lên, chúng bắn   - Tôi muốn gặp gia đình của chủ nhà trước ạ. Ông ta
           theo nhưng không trúng.                              nói:
               “Anh  trở  về  hàng  cây  nghiêng  ngã,  anh  trở  về   -  Chủ  trước  đã  trốn  đi  nước  ngoài  rồi.  Tôi  thẫn  thờ
           người đã bị thương…” Về bệnh viện Biên Hòa điều trị   bước ra.
           vì ho ra máu, tôi nhờ y tá đánh điện về cho KO, tôi
           không dám gửi điện tín về gia đình vì sợ mẹ tôi xúc       “Khi tôi về, bồi hồi trong nắng, tưởng gặp người
           động mạnh. Ba ngày sau KO tới thăm, nàng khóc thật   em hân hoan đứng đón anh về, nào ngờ người em ra đi
           nhiều. Tối ra Biên Hòa ở nhà cô, sáng KO mua quà vào   khi Xuân chưa tàn, con đò nào đây, đưa em tôi vào xa
           thăm và ở lại cho đến tối. KO nói:                   vắng…”
           - Nghĩ đến một điều em sợ không dám nghĩ, lại nghĩ
           tới anh…                                                  Lúc ra đi lòng bồi hồi bao nhiêu, khi trở về buồn
               Cuối tháng 3/75, sau khi xuất viện, tôi trở lại đơn   bấy nhiêu. Tôi cũng thầm cầu mong sao cho nàng ra đi
           vị.  Lần  này  cuộc  chiến  ác  liệt  hơn,  ngày  nào  cũng   được bình yên. Trên đường về, cũng đoạn đường này,
           đánh, một chọi 4, 5. Mãi tới ngày 24, 25/4, Chi Đoàn   ngày xưa bên KO tôi thấy ngắn, mà bây giờ thì xa dịu
           chúng tôi phải cứu Chiến Đoàn 52 và mở đường máu     vợi! Những hình ảnh thân yêu ngày xưa thi nhau trở về
           ra, rút khỏi Long Khánh để thả 2 trái bom CBU tiêu   trong tiềm thức với con đường nhiều kỷ niệm. Bản tình
           diệt khoảng 4, 5 ngàn quân BV.                       ca lúc ban đầu là một sự báo trước của dang dở.
               Bây giờ Chi Đoàn nhập vào Thiết Đoàn rút về lập
           tuyến  phòng  thủ  mới  ở  Trảng  Bôm.  Ban  ngày  đóng   “Tình vui trong phút giây thôi, ý sầu nuôi suốt đời, thì
           quân  bên  trái  quốc  lộ,  tối  đến  di  chuyển  vào  vườn   xin giữ lấy niềm tin, dẫu mộng không thành…”
           chuối,  bên  phải  quốc  lộ.  Lúc  6  giờ  sáng,  cả  Trung
           Đoàn  lính  BV,  khoảng  hơn  3  ngàn  quân  di  chuyển      Tôi bắt đầu tính chuyện vượt biển, thứ nhất là xa
           ngang qua nơi đóng quân khoảng 100 mét. Chúng tôi    cái đất nước bây giờ trở thành xa lạ, thứ hai là hy vọng
           xóa sổ hết cả một Trung Đoàn hơn 3 ngàn quân. Xác    gặp  lại  được  KO  ở  một  nơi  nào  đó!  Thời  gian  tìm
           đầy cả mặt đất. Chúng liền điều nguyên một Sư Đoàn   đường vượt biển, có những lúc lang thang ở bến bắc
           có chiến xa T-54 tấn công biển người, và chúng cứ tiếp   Cần Thơ, có lúc ở lại đêm tại bến bắc Mỹ Thuận, có
           tục chết. Vì quân BV quá đông, chúng tôi phải gọi máy   những buổi chiều buồn thật buồn ở bãi biển Vũng Tàu.
           bay oanh kích, đồng thời rút về căn cứ Long Bình để
           lập tuyến phòng thủ mới.                             “Nghìn  trùng  xa  cách,  người  đã  đi  rồi…Gửi  hết  về
               Trận này, tôi lại bị thương thêm một lần nữa ở tay   người, chuyện cũ tuyệt vời, chuyện của đôi ta, buồn ít
           phải. Trên đường rút về, tôi nằm trong xe cứu thương   hơn vui…”
           M-113 và chiếc xe này bị B-40 bắn cháy, tất cả trong
           xe chết hết, tôi phóng nhanh ra khỏi xe và nhảy qua       Một hôm tôi trở lại Sài Gòn thì gặp một người em
           đường rầy xe lửa. Đơn vị đến giãi cứu , tôi được đưa   họ, con của người Dì, cô hỏi:
           về Tổng Y Viện Cộng Hòa điều trị. Được 2 ngày thì         - Lúc này anh ra sao? Tôi nói:
           Ông  Dương  Văn  Minh  tuyên  bố  đầu  hàng.  Tất  cả      - Tù về không tìm được việc làm. Cô em nói:
           thương  phế  binh  có  người  còn  máu  rĩ  ra  trong  băng

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                215
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221