Page 212 - Dac San BK 2013
P. 212

vọng! Lúc này em họ tôi đã bán nhà về quê chồng. Tôi   Gởi về Biên Hòa
           đến chỗ T. làm việc thì T. không còn làm ở đó nữa.
               Nhiều lần tôi tự hỏi, T. ơi mình đã xa thật rồi sao?
           Sao em không đủ nghị lực vượt qua đau khổ để sống    Tặng các bạn Biên Hòa San Diego
           cho tình yêu? Một mình anh như một cánh én đâu xây   Huệ, Châu, Lợi…
           nổi mùa Xuân. Có những  buổi chiều buồn một mình
           anh nhìn mây trôi với chất ngất nhớ thương và thường   Anh em mình cùng ngồi trên nỗi nhớ
           lấy chiếc áo khoác mà em đã để quên ra ôm ấp nâng    Một thời Biên Hòa súng đạn rềnh rang
           niu.                                                 Anh em mình bốc lại từng hơi thở
                                                                Thưở tuổi hai mươi …xương máu ngập tràn
           “Đập cổ kính ra tìm lấy bóng”                        Vào Đất Cuốc hôn tháng ngày tha thiết
           “Xếp tàn y lại để dành hơi”                          Hôn dấu đạn bom xé toạt điêu tàn
           (Vua Tự Đức khóc Bằng Phi)                           Về,lượm trầm ngâm…cà phê quán Tuyệt
                                                                Khói thuốc vàng tay, gió núi mưa ngàn
           Hieunguyen11                                         Sương lạnh Đại An ôm Đồng Nai khóc
                                                                Vài đứa bạn bè đứt đoạn rong chơi
                                                                Về,lại Ánh Hồng khui chai bia đặc
                                                                Tu một hơi…cùng chết điếng một hơi
                                                                Đêm Hang Nai,chiều Bình Sơn đuổi giặc
           Hôn nỗi nhớ quên                                     Mỗi gốc cao su một vết đạn thù
                                                                Về,Cầu Gềnh đón tóc người hôn gió
           Cúi xuống đi em  mình hôn nỗi nhớ                    Mắt thương nào…đi hờn ghét tương tư
           Một ngày tháng tư đạn lạc bom rơi                    Anh em Biên Hòa còn bao nhiêu đứa
           Cúi xuống đi em mình hôn nỗi khổ                     Như ngày xưa dốc túi đậu cơn say
           Hồn chụp đau thương tách khỏi cuộc đời               Để ngày mai…lại ngày mai tỉnh ruội
           Ta mang xác thân về ngang phố cũ                     Mạng lính như mơ…được tính từng ngày
           Không nhận ra mình người của phố xưa
           Không dám quay nhìn lên khung cửa sổ                 Sau 30 Tháng Tư
           Phú Nhuận từng mòn hơi thở ước mơ
           Phú Nhuận ngày xưa chậm dòng nước mắt                Thưở ấy bọn anh còn trẻ lắm
           Quấn quit bụi hồng đất đỏ Miền Đông                  Thậm chí có thằng chưa vợ chưa con
           Đổi ngày reo vui…đổi ngày se thắt                    Thưở ấy bọn anh cầm cây súng
           San sẻ ân tình…tình nghĩa núi sông                   Thiếu hận thù… nên mất cả nước non
           Cúi xuống đi em mình hôn biển động                   Thưở ấy bọn anh vào cõi chết
           Hôn chiếc thuyền nan sóng đội lênh đênh              Vẫn thản nhiên như nốc ly rượu nồng
           Ôm siết đau thương, ôm niềm hy vọng                  Tặng nụ cười hay tặng lời vĩnh biệt
           Hôn lời hẹn hò…hôn nỗi nhớ quên                      Khác gì nhau… em có biết hay không
           Tóc đã hóa tro ôm người xa xứ                        Thưở ấy bọn anh còn trẻ lắm
           Cúi xuống đi em hôn những lời thề                    Đi vào tù quen biết sự dối gian
           Như con phố chiều nghiêng mình hôn bóng              Biết hối tiếc… thì lòng đà chết ngắt
           Hôn dấu chân xưa đi mãi không về…                    Nhân từ sao thắng được lũ dã man
                                                                Thưở ấy bọn anh hờ hững quá
           Trạch Gầm                                            Bước chân đi đạp không hết điêu tàn

                                                                Bỏ sót lại biết bao là hệ quả
                                                                Để bây giờ cả dân tộc lầm than
                                                                Tháng Tư qua rồi tháng Tư lại đến
                                                                Trong lòng anh mỗi ngày một tháng Tư
                                                                Vẫn trách mình… trách hoài mà không hết
                                                                Trước cộng nô phải vứt bỏ… nhân từ.

                                                                Trạch Gầm
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                211
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217