Page 159 - DAC SAN BK 2015
P. 159

tấm poncho “picnic” nào là cơm hấp lá dứa ăn với          Không  ngờ  sau  gần  40  năm  hoạn  nạn  chất
           giò chả, gà luộc; nào là vịt quay ăn với xôi dẻo,lại   chồng,  “phong trần đến  cả sơn  khê, tang thương
           còn  bánh  flanc  tráng  miệng  chưa  kể  cam  quýt,   đến  cả  hoa  kia  cỏ  này!”  tôi  lại  còn  có  thể  thấy
           bánh tây để đem theo vào trại.                       được  “trọn  bộ”  một  bài  viết  tếu  của  mình  đăng
               Ôi  cái  tình  quân  dân  giữa  tôi  với  nàng  thật   thành hai kỳ trên trang Văn Nghệ Kaki của Tuần
           đậm đà thắm thiết.                                   Báo Văn Nghệ Tiền Phong cuối năm 72 ở Saigon.
               Quý vị độc giả đừng cười cho là tôi đã cố ý           Vợ tôi vừa về Saigon hầu hạ, chăm sóc nhạc
           …  cầm  nhầm  ba  chữ  “tình  quân  dân”  ở  đây.    mẫu tôi trót tháng thì cụ mãn phần.  Tang lễ xong
               Không, tôi không cầm nhầm chút nào cả; đó        nàng trở về với tôi, với người chồng chung thủy
           là  tình  quân  dân  thuần  tuý,  tình  quân  dân  100%   bền lòng … thủ tiết chờ nàng đến gần hai tháng.
           mà.  Khi còn sống đời dân sự, có bao giờ tôi được         Cả tôi lẫn nàng tuy đã đứa trước đứa sau dắt
           vợ tôi …uỷ lạo một cách thịnh soạn, khuyên mời       nhau vào cõi …lục tuần, nhưng tôi vẫn quen gọi
           một  cách  sốt  sắng  như  hôm  nay  đâu;  hơn  nữa   người bạn đời tận tụy của mình bằng chữ “nàng”
           chúng tôi đã gác một bên cái tình chồng vợ từ hai    vì tôi đã quen gọi như thế đã hơn 40 năm nay.  Cái
           tuần nay.  Bây giờ trong Vườn Tao Ngộ này chỉ có     gì đã thành quen, tôi khó mà bỏ được huống hồ là
           tình quân dân mà thôi; ngày tiếp tân ở đây người     tiếng  trìu  mến  trân  trọng  gọi  vợ  mình mấy  chục
           đông như kiến thế này thì bố ai mà dám biểu diễn     năm  nay,  cho  nên  xin  quý  vị  độc  giả  thân  mến
           cái tình … kia chứ!  Kỳ thấy mồ đi!!!                thông cảm và châm chước cho.
               Buổi  chiều  trời  mát  và  buồn  như  tâm  trạng      Ngày  thứ  nhì  sau  khi  chúng  tôi  “đoàn  tụ”
           những kẻ sắp xa nhau.  Tình quân dân thể hiện qua    nàng long trọng trao cho tôi một phong bì lớn dán
           bữa  picnic  bất  đắc  dĩ  đã  chấm  dứt;  tôi  đứng  lại   bằng giấy hoa gói quà; nàng vừa cười cười vừa …
           trong rào xốn xang nhìn vợ mình xa dần, xa dần       tra mánh:  “Có một người vẫn còn đẹp lắm ở gần
           sau mấy lần nàng ngoảnh lại.                         nhà anh hồi đó, cô ấy hỏi thăm em về anh quá trời
               Thằng bạn mới “kết”, nằm giường dưới trong       và còn gởi quà cho anh đây nè”.
           trại tay xách giỏ nặng trĩu đi qua thấy tôi đứng như      Là chiến sĩ dạn dày chiến trận, lại còn trải qua
           trời trồng hỏi một câu … lãng xẹt, “Bà xã dìa rồi    cả mấy lần bị thẩm vấn cùng mấy mươi lần khai lý
           hả?”, tôi gật đầu, định cười thản nhiên và nói một   lịch trích dọc, trích ngang trong trại tù của cộng
           câu gì đó cứng cỏi như một chiến sĩ dạn dày xem      sản, tôi không coi cách “khai thác … tù binh” sơ
           nhẹ  cả  gió  sương  lẫn  coi  thường  điều  ly  biệt,   khởi này vào đâu nên làm mặt tỉnh; lại càng “yên
           nhưng đôi môi sao như khô hẳn lại, hai bên mép       chí nhớn” hơn nữa vì sau mươi giây “định thần”
           như bị dán chặt vào nhau thật khó mà làm nổi một     được,  tôi  nhận  ra  tờ  giấy  gói  quà  đó  là  giấy  tôi
           cái nhếch lên dù chỉ chút xíu!                       mua ở Walmart hồi năm ngoái chưa dùng hết, lâu
               “Vợ tao cũng mới dìa rồi, tuốt mút dưới Cần      nay vẫn nằm trong closet.
           Giuộc lên đây thăm tao!”  Tiếng thằng bạn loáng           Món  quà  này  chắc  là  của  vợ  tôi  tặng,  hoặc
           thoáng  bên  tai,  “nó  nói,  tới  Vườn  Tao  Ngộ  bữa   nếu  có  …  người  nào  đó  “từ  …  trăm  năm”  liều
           nay, nó thấy tao … ngộ quá!  Hi hi hi!”              mạng  vuốt  râu  …  “sư  tử”  gởi  “Sư  Tử  Airline”
               Tôi  xoay  lại  để  chiêm  ngưỡng  nụ  cười  của   đem quà về cho tôi thì món quà gởi cũng vô hại,
           con người có thể khôi hài vào lúc .. lâm li thế này   nó  được  gởi  “open”  không  gói;  nó  phải
           cũng để bày tỏ sự thán phục phong độ dạn dày của     “absolutely clean” dưới mắt bất cứ ai.
           hắn mà tôi vừa muốn có ban nãy.  Nhưng nụ cười            Tôi trả treo vừa thăm dò vừa ghìm nước trong
           của hắn, nếu có thể gọi được như thế, lại méo mó     ván … cờ thế vợ tôi vừa bày ra.
           một cách thảm hại!                                        “Gần nhà anh hồi đó có nhiều người đẹp lắm,
               Tội nghiệp cho sự cố gắng dối lòng của nó,       nhưng đâu có ai dám chú ý tới anh; mấy cổ sợ em
           tôi cũng ráng cười theo và bắt chợt thấy nó nhìn     gần chết!”
           tôi bằng cái nhìn của tôi đang nhìn nó.                   Vợ tôi nhìn tôi chăm chú, cái nhìn thoạt trông
                                                                dễ thương cứ y là “mắt nàng đăm đắm trông lên”
           (Saigon tháng 10 năm 72)                             nhưng … coi vậy mà không phải vậy!  Đàng sau

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 159
   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164