Page 201 - DAC SAN BK 2015
P. 201
Tôi mơ ước nhìn lại Normandie
Là nơi tôi đã chào đời. Trên Núi Bà Đen
Anh ơi, tình hoài hương bàng bạc trong lòng Ta trở giấc trong giao thông hào cũ
mọi dân tộc. Em cũng đã khóc khi hát lại bài này. Của bạn bè xưa đào vội bên rừng
Em không mơ ước nhìn lại Normandie của bà giáo Dưới trăng vàng sương rơi thật dửng dưng
sư người Pháp nhưng em mơ ước nhìn lại xứ Huế Trên cái nón sắt còn in dấu đạn
nghèo nàn, thơ mộng của em ngày xưa. Em mơ Ta sờ soạng dưới lá khô vùi đống
ước nhìn lại một Việt Nam tự do đầy tình người, Một mảnh bom làm lạnh cóng bàn tay
một Việt Nam mà em sẽ hãnh diện mang tấm thẻ Tự hỏi nơi nầy còn có xác ai
bài có ghi hai chử "Phản Quốc" của anh để trở về Thù hay bạn, hoặc mai đây ta chết
đi trong lá me bay, trong giòng người cùng huyết
thống, cùng lý tưởng, vì anh ơi, dù muôn vàn thay Chỗ nầy che thân cho hai cuộc chiến
đổi, em muôn đởi vẫn là con bé Việt Nam thích Một mới vừa qua và một hôm nay
lang thang khắp phố phường cho tóc bay, cho hồn Ta tới đây dù cho cũng chỗ nầy
mơ mộng và cho lá rơi đầy trên vai trên áo. Còn ở Thêm nắm xương bón để rừng xanh mãi
đây, cuộc sống sao quá vội vàng, bon chen, lừa Phía xa xa trong sương mờ gió núi
lọc. Người ta yêu nhau cũng vội, ghét nhau còn Phố phường xưa giặc mới chiếm hôm nào
vội vàng hơn. Có một đời ta ném bỏ thương đau
Mùa Xuân quê người, nhưng cũng là mùa Và bè bạn chết dần trong tù ngục
Đông của người xa xứ đang mất mát như em.
Tiếng đàn tức tưởi cô đơn của người nhạc sĩ vô Ta tới đây, chờ đoàn quân còn lại
danh cũng là tiếng khóc nghẹn ngào của người đã Đang vượt rừng trở lại chiến hào xưa
mất hết niềm tin, chỉ còn lại Tấm Thẻ bài ghi lại Kèn thúc quân sẽ vang át rừng mưa
một thời Hạnh Phúc Xưa và đánh dấu một sự nhục Cờ sẽ cắm trên cổ thành như trước
nhằn khốn khổ của người ở lại ngày nay. Ta tới đây dù không cùng hẹn ước
Cầm tấm thẻ bài bằng nhôm bóng loáng trên Bạn bè ta còn nhiều đứa hiên ngang
tay, em liên tưởng đến trăm ngàn cái khác đang bị Dí súng vào đầu, thà chết không hàng
vùi sâu dưới lòng đất mẹ cùng những người con Nói chi là buộc cúi đầu dâng mạng
yêu của Tổ Quốc. Em chợt nhớ đến hai câu hát mở
đầu trong bài Rêveries của Shumann: Ta tới nơi đây, ta đón chỗ nầy
Trên cao điểm của thành trì biên giới
"Ce soir dans le jardin du ciel Đêm sáng trăng chờ, còn ta đứng đợi
Les étoiles ont fleuri comme un bouquet Đoàn quân nào? Ai đó gọi tên ta
d’argent"...
Nguyễn Thanh-Khiết
Em hình dung ra một ngày gần đây, trăm
ngàn tấm thẻ bài bằng nhôm đó sẽ trở thành những
bó hoa bằng bạc nở trên bầu trời để soi sáng và chỉ
đường cho những người con xa xứ trở về giải
phóng Quê Hương.
(Thương gởi hương hồn anh tôi đã chết ở trại cải
tạo Vĩnh Phú, Bắc Việt tháng 11 năm 1983)
Thanh Vân
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 201