Page 199 - DAC SAN BK 2015
P. 199
Thanh Vân thấm chi với cái lạnh, cái buồn của người Việt ly
hương, mổi năm khi tháng tư về ?
Mười hai năm rồi em không gặp anh và sẽ Sáng nay em nhớ anh,em nhớ anh thật nhiều.
không bao giờ gặp được anh nữa vì anh đã bỏ Tháng tư làm em mất anh, giờ tháng tư lại trở về,
mình trong trại cải tạo đã sáu năm qua. trên tay em cầm tấm thẻ bài có ghi tên họ và lý do
Sáng nay nhận được thơ bạn anh từ Quê hai đứa mình xa nhau. Đau đớn quá anh nhỉ, hai
Hương gởi sang, nói đã làm xong nhiệm vụ em tiếng "Phản Quốc" như muôn ngàn lưởi dao đâm
nhờ, đã đưa được hài cốt của anh từ Vĩnh Phú về vào tim em.
Huế, nơi anh đã sinh ra, đã lớn lên, nơi chúng Em nhớ ngày nào, mổi lần đi hành quân về,
mình đã gặp nhau và thề nguyền sẽ yêu nhau mãi anh đến thăm em, mắt môi rạng rỡ. Mổi lần được
mãi, em buồn vui lẫn lộn. huy chương là một ngày vui của hai đứa mình.
Anh ơi, em vui vì biết anh đã về lại được Quê Anh đến khoe với em và hai đứa lại ra Đập Đá
Hương nhưng em xót xa khi đọc đến đoạn bạn anh nhìn trăng, nghe tiếng sáo diều lơ lửng trên không,
viết về những gian nan phải vượt qua khi đi tìm anh mỉm cười hãnh diện vì sự thanh bình của Quê
mộ anh, vì tất cả chỉ là núi rừng hoang dại, mổi Hương, cái thanh bình mà anh đã đem mạng sống
người tù chết đi chỉ được vùi sơ với miếng đá nhỏ ra để bảo vệ. Các huy chương đó ngày nay lại là
ghi tên họ và ngày lìa đời cắm trên nấm mộ thấp. bản án tử hình của các anh.
Đau đớn nhất cho em là khi đọc đến đoạn bạn anh Tháng tư là mùa Xuân phải không anh ? Mùa
kể xác thân đã rã mục của anh vẫn còn được bao Xuân ở đây cũng như mùa Xuân của Huế xưa.
trong chiếc áo len em tặng anh ngày xưa, chiếc Nhà nào cũng có một vài khóm hồng đang e ấp
mền dù bao phủ thân anh vẩn còn nguyên nhưng nở, nhà em lại có thêm cây anh đào đang rực đỏ
nơi xương cổ anh có mang thêm sợi xích nhỏ với với nằng Xuân. Quê Hương người đẹp quá, nhưng
tầm thẻ bài bằng nhôm ghi rõ tên họ và lý do bị sao lòng em vẩn thấy mất mát ngậm ngùi.
quản thúc là "phản quốc"! Em đang ngồi yên với tấm thẻ bài nhục nhã đau
Anh ơi, đã chết rồi mà thân thể còn mang thương đã ôm ấp thân xác anh trong sáu năm qua
nặng nhục nhằn. Có chế độ nào dã man hơn chế dưới lòng huyệt lạnh, và em đang thả hồn về ngày
độ Việt Nam ngày nay ? hai đứa mình còn nhau. Tiếng đàn réo rắt ma quái,
Vậy mà ngày xưa anh đã hãnh diện biết bao quyến rủ dị thường của người nhạc sĩ vô danh
về Quê Hương,Tổ Quốc của mình. Thật ra thì Quê trong "Ru khúc mộng thường" đưa em về lại
hương vẫn còn đó, hai tiếng Việt Nam vẩn sống những ngày xưa cũ, những êm đềm của một mùa
trong tim cả triệu người Việt xa xứ, nhưng với trăng xưa.
người ở lại, người đang trả nợ máu, người đã chết Ở đây không có tiếng sáo diều lơ lững trên
vùi thây trong núi rừng thì hai tiếng Việt Nam đè không, cũng không có những nữ sinh áo trắng mổi
nặng tâm hồn. sáng từ Vĩ Dạ đi ngang qua Đập Đá để đến trường
Hôm nay đọc thơ bạn anh, nhớ lại đoạn nhưng tiếng đàn của người nghệ sĩ tài hoa kia đã
đường đã qua của mình, sao lòng em thật nhiều đưa em về lại Quê Hương, có trăng sáng, có trời
đau xót. Năm nay mùa Xuân đến chậm vì mùa xanh, có mộng ước bình thường. Không hiểu sao
Đông không muốn đi, đã tháng ba tháng tư mà khí sáng nay tiếng đàn ma quái đó ám ảnh em, phải
hậu vẩn còn lạnh, nhưng cái lạnh ngoài trời có chi tất cả mọi người trên trái đất này đều yêu thơ,
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 199