Page 41 - DAC SAN BK 2015
P. 41

nó như chuyện …Phong Thần, chuyện của ai đó          tôn pháp luật, tôn ti trật tự từ trên xuống dưới. Nên
           mà tôi là người ngoài cuộc.                          khi  chính  phủ  ban  hành  lệnh  Tổng  Động  Viên,
               Những  tưởng  cuộc  đời  nó  cứ  bình  lặng  trôi   Phong chia tay với giảng đường , với bút nghiên,
           như vậy, chuyện chiến tranh súng ống đạn dược là     các buổi thực tập ở Trung Tâm Nông Lâm Mục và
           của ai kia, nó ở đẩu ở đâu. Lâu lâu có vài tiếng     các  trại  thực  nghiệm  cũng  như  các  ống  nghiệm,
           súng ở đâu đó vọng về hay những tiếng ầm ì từng      mẫu vi  trùng  cùng là sách vở  sau nhiều năm  gò
           hồi từng hồi như sấm rền từ phương trời nào ở cõi    lưng với chúng nó từng chồng từng chồng.
           xa xăm vang vọng lại tới cái thành phố đang yên           Chuyện gì chứ chia tay chia chân chia ly ở cái
           bình như trong tranh vẽ cảnh thái bình thịnh trị .   cõi  đời  này  thì  chàng  còn  lạ  gì.  Cái  lẽ  sinh  lão
           Đi  đường,  đôi  lúc  Phong  cũng  thấy  từng  đoàn   bệnh tử trong cõi ta bà này nó là chuyện nhân sinh
           convoy,  xe  GMC  chở  đầy  lính,  những  chiếc  xe   mà  lỵ.  Những  chuyện  này  Phong  đã  được  học,
           thiết  giáp  nghiến  xích  sắt  trên  mặt  đường  xa  lộ   được biết được thấy từ khi còn là cậu bé cho tới
           Saigon - Biên Hòa. Hay là bóng dáng của những        lúc trở thành môt chàng trai trưởng thành, nó bày
           người lính ngoại quốc như Mỹ, Đại Hàn….loanh         ra nhan nhản trước mặt chàng hàng ngày. Chàng
           quanh  trong  thủ  đô  Saigon  thân  yêu  của  chàng.   tự coi đó là “nhi nữ thường tình”. Hơi sức đâu mà
           Thỉnh thoảng chàng thấy có vài cuộc biểu tình của    lo.
           một  số  sinh  viên  học  sinh  quá  khích  thì  Phong      Mẹ chàng cứ đi ra đi vào hết nhắc món này,
           cũng dửng dưng tự coi như mình là người ngoài        chuẩn bị cho món nọ, bà chỉ sợ con thiếu thốn cực
           cuộc, chẳng dính dáng tới làm gì, cứ thong thả học   khổ, mà bao nhiêu năm sống dưới sự thương yêu
           hành thi cử, đậu bằng này, tốt nghiệp chứng chỉ nọ   đùm bọc của cha mẹ gia đình, chàng có thấy thiếu
           làm  cho  cha  mẹ  vui  lòng,  công  danh  sự  nghiệp   thốn cái gì đâu. Vả lại ở cái tuổi đang hừng hực lý
           đang  thênh  thang  rộng  mở  là  cảm  thấy  hài  lòng   tưởng  cao  đẹp  chàng  coi  như  đó  là  chuyện  bình
           mãn nguyện.                                          thường như những chuyện bình thường khác. Dăm
               Chàng vẫn chẳng có ý niệm gì về chiến tranh      bảy năm sau nhìn lại mới thấy mình quá non nớt,
           đang kề cận, rình rập đâu đây. Thảng hoặc có lúc     háo  thắng  cứ  tưởng  mình  là  cái  rốn  của  vũ  trụ.
           được tin vài ba người bạn học từ thở còn mài đũng    Đúng là ngựa non háu đá.
           quần trong ghế nhà trường từ ngoài chiến trường           Với bạn bè thì cũng thoải mái dễ dàng, một
           mang  xác  về  với  lá  cờ  phủ  trên  quan  tài.  Nhìn   vài bàn tiệc bày ra chén anh chén tôi thù tạc một
           cảnh vợ con cha mẹ, thân nhân lăn lộn vật vã bên     vài  buổi  tối,  bù  khú  với  nhau  dăm  điều  bốn
           cạnh chiếc quan tài mà chàng cũng vẫn chẳng có ý     chuyện. Từ chuyện học hành tương lai sự nghiệp
           niệm gì về chiến tranh. Làm như cuộc chiến này       bây giờ đành chia tay vứt bỏ lại sau lưng nhưng
           nó thưộc về ai khác chứ phần chàng chẳng có tí       bao giờ cũng hứa hẹn nếu chấm dứt chiến tranh, ta
           liên quan gì. Đôi khi bày tỏ những suy nghĩ này      sẽ trở về làm thế này thế này….Nhiều tên còn ra
           với  người  yêu,  chàng  nhận  được  cái  nguýt  dài   vẻ  ta  đây  rành  rẽ  về  chuyện  chiến  trường,  binh
           muốn rách cả cái mặt và câu nói: "anh đúng là vô     pháp,  đánh  đấm  thế  này,  chỉ  huy  thế  nọ  mà  kỳ
           tâm vô tánh". Mà vô tâm vô tánh thì làm sao chớp     thực đương sự chưa một ngày khoác áo lính hay
           được 2 cái bằng tái tù, ủa quên, tú tài chứ lỵ. Lại   cầm súng. Ở đời, ở đâu, mọi nơi mọi lúc cũng vẫn
           còn bợ cái Bac II ngon ơ. Vài năm nữa thôi là bắt    có những thầy nổ. Ngồi nghe cứ tưởng đương sự
           cái bằng kỹ sư mục súc dễ dàng. Tương lai mở ra      là những nhà bác học. Các chiến lược gia đại tài
           trước  chàng  một  chân  trời  hứa  hẹn  rực  rỡ,  niềm   hay là các nhà kinh bang tế thế có thể làm biến đổi
           mơ  ước  của  bao  nhiêu  cô  thiếu  nữ  mới  lớn  đầy   cả vũ trụ. Nhưng cuối cùng trật ra là một bọn vá
           mộng ước, thèm muốn, ước ao, say sưa dệt mộng        áo túi cơm. Cơm nhà quà vợ. Một khoác vác tới
           vàng  của  nhiều  cha  mẹ  có  con  gái  tuổi  cập  kê   trời.
           muốn tìm một anh rể được dán chữ THỌ sau lưng.            Chỉ  có  chuyện  chia  tay  với  cái  đuôi  lòng
           Nào ngờ, “Tạo hóa gây chi cuộc hí trường…” (Bà       thòng kia mới nên nỗi. Phong vốn dĩ rất hay mủi
           Huyện Thanh Quan). Cũng như bao nhiêu chàng          lòng với nước mắt, nhất là nước mắt của mấy nàng
           trai thời ly loạn, sống trong một đất nước thượng    tóc  dài,  chỉ  cần  chớp  chớp  mi  mắt mấy  cái.  Cái

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  41
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46