Page 44 - DAC SAN BK 2015
P. 44

xa lạ đối với Phong. Mà nó cứ diễn ra hằng ngày      ve áo. Chàng trai thế hệ hãnh diện ưỡn người làm
           như cơm bữa. Những chuyện này về Saigon mà kể        như đang vươn vai làm Phù Đổng.
           lại cho bạn bè chắc chẳng ai tin hay thiên hạ còn         Nói của đáng tội, ràng buôc với cha mẹ anh
           cho là chàng giàu tưởng tượng hay bịa chuyện.        em thì ít mà với cái đuôi lòng thòng kia thì nhiều.
               Một lần bên Tú Hà, 2 đứa cứ như đang ngậm        Không biết hồi tạo thiên lập địa ông Adam có bị
           hột thị, không biết phải nói cái gì mà hễ cứ gần     bà Eva mè nheo nhõng nhẽo yêu sách giận đó cười
           nhau  là  4  cánh  tay  như  những  vòi  bạch  tuộc.   đó còn hơn trời mưa nắng bất thường. Đỏng đảnh
           Chàng đem mấy chuyện đã chứng kiến trong lúc         giận hờn bất cứ lúc nào không biết chừng, Vậy mà
           công tác. Kể lại cho nàng nghe những sự mắt thấy     chàng lại say mê như điếu đổ. Bên nhau mới thấy
           tai nghe. Tú Hà tròn xoe mắt làm như nghe chuyện     hấp lực của cặp trai gái đang lớn nó mãnh liệt hơn
           trên  trời  rớt  xuống  hay  ở  trên  cung  trăng,  nàng   sức hút của nam châm. Khi hai đứa hôn nhau giả
           không thể tưởng tượng nổi làm sao người ta có thể    như lúc đó trời có gầm chưa chắc đã buông nhau
           sống trong môi trường như thế? Tú Hà ngơ ngác        ra  nổi.  Sao  mà  say  đắm  mê  mẩn  quá  sức.  Hồi
           hỏi:                                                 tưởng lại mà Phong còn thấy bồi hồi.
               - Chuyện đó có thật phải không anh?                   Hẹn nhau hết  tiệm  này  tới quán kia, dắt  tay
               - Bộ anh bịa chuyện hay tưởng tượng ra chắc?     nhau đi dung dăng dung dẻ, mòn gót bao nhiêu là
               - Sao họ khổ vậy nhỉ ?                           con đường dãy phố. Dường như Tú Hà cũng rất
               -  Chiến  tranh  mà!  Hoàn  cảnh  đưa  đẩy,  dù   hãnh diện so với bạn bè khi đi bên cạnh người yêu
           muốn dù không, họ cũng phải chấp nhận thôi.          là một chàng trai hiên ngang trong bộ quân phục
               -  Ơ! Nếu anh như vậy  em  cũng sẽ theo anh      tuy chưa dày dạn chiến trường nhưng cũng đã dày
           cho tới cùng.                                        dạn sương gió hơn một năm trong lò luyện thép.
               Nghe như vậy, Phong chỉ muốn ôm chặt lấy         Nép mình bên chàng nàng có cảm tưởng mình là
           người yêu nhỏ bé rồi gắn chặt đôi môi mình lên       cây sậy nép dưới bóng tùng quân. Cảm giác vừa
           cặp môi hồng hồng xinh xinh như nũng nịu ấy cho      an toàn vừa êm đềm tạo cho nàng vừa rạo rực một
           đến khi nào nàng ngộp thở chịu hết nổi mới thôi.     niềm  hạnh  phúc  vô  biên.  Phong  cảm  nhận  được
           Thấy nàng còn đơn sơ khờ khạo quá đi mất, có lẽ      điều này khi  dạo bước sát  cạnh Tú Hà qua từng
           người yêu chàng chưa một ngày long đong vất vả,      nhịp bước, từng vòng tay từng nhịp thở nên chàng
           chắc chỉ  có nỗi  nhớ nhung lãng mạn đâu đâu  vì     càng cảm thấy xót xa cho hoàn cành éo le hiện nay
           nàng còn trẻ quá, còn đang tuổi đi học, yêu nhau     khi bất chợt nghĩ tới những ngày sắp chia xa.
           làm gì để làm khổ cho nhau. Hay cứ đổ thừa cho            - Anh ơi! Tú Hà thảng thốt.
           chiến  tranh  là  xong  tất?  Chàng  bỗng  thở  dài       - Gì vậy em?
           thương cảm:                                               -  Mai  mốt  ra  đơn  vị  xong,  anh  nhớ  về  sơm
               -  Yêu  em,  anh  không  muốn  em  phải  long    sớm nghen anh.
           đong  vất  vả  khổ  sở.  Mình  anh  chịu  cực  là  được      - Tội nghiệp em gái tôi chưa! Chưa chi đã lo
           rồi.                                                 chuyên chia xa rồi. Anh phải nhận đơn vị đã rồi
               - Bộ anh không muốn em chia sẻ gánh nặng         mới tính gì thì tính sau chớ mà anh chỉ là một sĩ
           với anh sao?                                         quan  nhỏ  bé  mới  ra  trường  không  kinh  nghiệm
               Chàng  không  biết  nói  gì  hơn.  Đúng  là  “Em   chưa chức vụ quyền hành gì thì biết làm thế nào
           hiền như ma soeur…”                                  được.
               Cầm tờ giấy phép mãn khóa về trình diện một           - Em cầu nguyện để ơn trên cho anh về làm
           Tiểu Khu thuộc Vùng IV chiến thuật sau khi dùng      việc ở gần để ngày ngày 2 đứa mình gặp nhau cho
           dằng nửa ở, nửa đi Phong cũng đã trễ phép cả tuần    đỡ nhớ nhỉ?
           lễ rồi. Nhưng cũng phải trình diện thôi.                  Đúng  là  suy  nghĩ  ngây  thơ,  của  một  người
               Ngồi trên xe đò với cái sac marin nhẹ tâng về    chưa hề gặp oan trái ở đời.
           trình  diện  đơn  vị  mới,  chưa  bao  giờ  lòng  chàng      -  Thôi  em  à,  mình  cứ  tận  hưởng  những  gì
           xốn sang trăm mối tơ vò như lần này. Với hai tuần    mình đang có bên nhau đi, mình đang hạnh phúc
           phép mãn khóa sau khi gắn cái lon Chuẩn úy lên 2

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  44
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49