Page 58 - DAC SAN BK 2015
P. 58
Áo rách em vá bằng kim Trong thời chinh chiến, người lính không biết
Con tim mà rách thì đành chịu thôi . trước ngày mai có thể mình bỏ thây ngoài chiến
trường, để lại vành khăn sô cho người vợ trẻ và
Bao năm sống kiếp nổi trôi những đứa con thơ hay trở thành người thương
Mong chờ ai đó ...? Vá dùm hộ tôi binh tàn tật. Hằng đêm nằm nghe những tiếng đạn
May ra đời bớt đơn côi nổ, người vợ lính cố lắng tai nghe về hướng nào,
May ra đời bớt lẽ loi một mình . nơi mà chồng mình và những người lính đồng đội
ở đó. Hoặc mỗi khi nghe và thấy xe Hồng thập Tự
E rằng anh dạy quá lời quân đội chạy về hướng nào ..... Người vợ lính chỉ
Thân em thấp kém dám đâu đèo bồng còn thắp nhang cầu nguyện.
Mong người quân tử thực lòng Chiến tranh chấm dứt, hòa bình trở về. Cứ
Nâng khăn sửa túi, trọn đời thủy chung. tưởng chừng nhà nhà hạnh phúc thoát khỏi chiến
tranh. Nhưng thân phận của những người vợ lính
Trở về, tôi nằm miên man suy nghĩ biết gặp bại trận lại phải chịu cảnh chia lìa đau đớn. Họ đã
phải kỳ phùng địch thủ. Ra trận đầu tiên thấy chới phải chống trả những cám dỗ bên ngoài, chắt chiu
với, mặc dù chưa phân thắng bại. À mà sao lạ từng chút, vừa nuôi con, thăm chồng tù đày cải tạo
....con gái vùng 4 lại nói giọng Nam pha Bắc. Tôi nơi rừng thiêng nước độc. Không một chút hy
chìm vào giấc ngủ qua lời hát: này cô em Bắc Kỳ vọng ngày trở về của người thân mình. Và chính
nho nhỏ ......... những người vợ lính đó đã hy sinh trọn lòng thuỷ
Vài lần sau tôi trở lại, tôi thay đổi chiến thuật chung với người tù binh bại trận.
khác. Áp dụng bài học thu phục nhân tâm qua lần Gió bên ngoài vẫn thổi lạnh, nhớ lại quãng
đi chiến dịch khi còn ở quân trường, tôi lân la làm đời đã đi qua, hai hình ảnh một cuộc đời. Nhớ lại
quen và tiếp chuyện với Mẹ cô ấy. Cuối cùng tôi những ngày tháng vợ mình bồng con thơ vừa được
đã chiếm được mục tiêu qua lễ hỏi và lễ cưới. mấy tháng tuổi, sinh ra không biết mặt cha, lặn lội
"Ngày hợp hôn tôi mặc đồ hành quân, bùn lầy từ trại tù Kà-Tum, Phước Long, căn cứ 5 rừng
khô bết đôi giày chiến sĩ ..........." Không biết tại lá.... 5 năm 8 tháng người tù binh bại trận trở về,
sao lời bài hát nầy lại trùng vào trường hợp tôi nhỉ tất cả còn lại gì ....?
! Ngày đám cưới của tụi tôi lại trùng vào lúc đơn Tôi kéo cao cổ áo lạnh, bước vội lại sửa tấm
vị tôi hành quân liên miên không nghỉ. Vì thương chăn đấp cho vợ mình, miệng thì thầm: cám ơn
vong quá nhiều, từ chức Trung đội trưởng, tôi lên đời, bên anh còn có em.
nắm Ðại Đội Phó, sau đó Quyền Ðại Đội Trưởng.
Mặc dù trước đó tôi đã bỏ đơn xin nghỉ phép cưới BK Lê Văn Năm
vợ, nhưng đơn vị trưởng của tôi không cho tôi rời CT 3/NLSBD
vùng hành quân. Trước ngày đám cưới, tôi đã cự
nự với ông Tiểu Đoàn trưởng. Qua ngày hôm sau
(ngày lễ cưới chính thức ) ông ta cho phép tôi về
kèm theo hai người lính bảo vệ. Mỗi giây phút trôi
qua dài như thế kỷ. Về được tới nhà đàn gái đã
quá trưa, mọi người đang chờ đợi chú rể. Tôi chào
quan viên hai họ và tiến hành thủ tục lễ cưới trong
bộ đồ trận còn bê bết bùn sình. Bây giờ nghĩ lại
thương bà xã nhiều hơn. Làm thân con gái lấy
chồng chiến chinh bao người đi trở lại ........
Ðường đời có bao nhiêu ngã rẽ, nhưng được
mấy khúc phẳng phiu. Sự hy sinh , chung thủy của
người vợ lính, nhất là người lính bại trận thật phi
thường và đáng khâm phục.
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 58