Page 53 - DAC SAN BK 2015
P. 53

chết  và  bị  thương  quá.  Không  biết  chỗ  anh  có   giờ ra tuyến đầu chạm địch. Giữa cái sống và cái
           đánh  nhau  nhiều  không?  Có  vất  vả  quá  không   chết chỉ trong gang tấc.
           anh? Anh ăn uống có được không? Sao anh đen               - Nếu anh có mệnh hệ nào không biết….
           mà gầy quá! Anh có làm sao không anh?                     Tú  Hà  chưa  kịp  nói  hết  câu  thì  Phong  bịt
               Nàng hỏi dồn dập, hỏi tới tấp không để cho       miệng nàng bằng cách môi tìm môi nhau cho bõ
           Phong có cơ hội trả lời từng câu.                    nhớ thương. Hai người tuổi trẻ yêu nhau say đắm
               - Em hỏi nhiều quá! Anh biết trả lời câu nào     quên trời quên đất quên cả vũ trụ. Đó đây vài tiếng
           trước câu nào sau đây?                               gà eo óc gáy báo hiệu một ngày đang tới.
               Có lẽ khi yêu nhau người ta nghĩ, người ta hy         - Anh Phong!
           sinh cho người mình yêu hơn lúc nào hết.                  - Gì em?
               - Ô! Vậy hả anh? Gặp anh em mừng quá quên             - Anh hứa với em là anh không được lẹo tẹo
           hết mọi sự. Định bụng khi gặp lại nhau em chỉ ôm     với bất cứ cô nào nghe chưa!? Em nghe nói mấy
           anh  thôi  chứ  không  làm  gì  hết  nhưng  sao….hic,   ông Sĩ Quan ở dưới quê con gái nó đeo theo ghê
           hic, hic….thế là nước mắt Tú Hà dàn dụa.             lắm…Mấy ông đào hoa lắm lắm….
               Lạ thật, xa nhau thì nhớ nhau tự nhủ nếu gặp          - Bậy nà! Quanh năm suốt tháng hết sình lại
           lại nhau sẽ nói điều này điều nọ. Thế rồi gặp nhau   ruộng,  người  ngâm  phèn  cả  ngày  lại  còn  lo  đối
           chỉ biết nhìn nhau mà chẳng biết nói với nhau điều   phó với cái chết rình rập từng giờ từng phút. Hơi
           gì, mà biết nói cái gì trước cái gì sau đây. Siết chặt   sức đâu.
           người yêu trong tay, Tú Hà dường như lả đi trong          Không biết rỉ rả như vậy chừng nào mới chấm
           vòng tay Phong.                                      dứt?
               Chàng cảm thấy một niềm hạnh phúc khôn tả             Thời  gian!  Ôi  sao  nó  nghiệt  ngã  quá  vậy!
           đang quanh quẩn đâu đây không thể diễn tả bằng       Cũng tới lúc phải chia tay với Tú Hà.
           lời được. Trời đất không gian thời gian dường như         Phong không dám hé môi với Bố hay Mẹ mà
           chỉ  còn  dành  riêng  cho  hai  người  yêu  nhau.  Cả   với cả Tú Hà biến cố vừa qua. Vì chàng biết tánh
           chàng lẫn nàng đều muốn làm cái gì đó để cùng        Bố rất là nguyên tắc. Ông mà biết chàng cầm SVL
           hòa nhịp với trời và đất trong những lúc như thế     vù về nhà, ông dám gọi Quân Cảnh tới nhốt vào
           này. Cứ như là trong mơ hay chỉ giấc chiêm bao       Quân Vụ Thị Trấn cho phải phép. Vì ông thường
           mình mời gặp.                                        nhắc đi nhắc lại câu: “ Phép công là trọng nhiềm
               - Anh ơi! Tú Hà thảng thốt.                      tây xá nào…” (Chinh Phụ Ngâm). Dù là con ruột
               - Gì vậy em? Chàng hỏi lại.                      ông cũng không tha.
               - Có đêm em nhớ anh quá em ngủ chiêm bao              Sáng sớm, vài chiếc xe lam bắt đầu chở rau
           thấy mình hóa bướm để bay đến gặp anh.               hay phẩm vật cho bạn hàng ra chợ sớm Phong đã
               Thật là lãng mạn, làm như nàng hóa thân làm      ngồi gọn một góc trong chiếc xe đò hướng về Bạc
           Trang tiên sinh không bằng.                          Liêu.
               - Anh cũng vậy, lắm hôm nằm mơ thấy mình              Quả thật đời người đúng là “…như mây nổi,
           dung  dăng  dung  dẻ  tay  trong  tay  đi  hoài  đi  hủy   như gió thổi như chiêm bao….” (Cao Bá Quát).
           không biết chán. Thấy bà con anh em bạn bè, pháo
           nổ tưng bừng xung quanh chúng mình. Thích quá        BK Vũ Ngọc Linh
           giật  mình  tỉnh  dậy  thì  ra  đạn  nổ  khắp  nơi.  Làm
           mất giấc mộng đẹp.
               Mà  em  biết  không,  mỗi  lần  đụng  trận  đêm.
           Khi Pháo Binh bắn tráo sáng hay Không Quân họ
           thả hỏa châu để yểm trợ chiến trường thì bọn anh
           lo  căng  mắt  ra  mà  quan  sát  các  điểm  khả  nghi
           trước mắt chứ ở không đâu mà “ Mơ về hoa đăng
           ngày cưới…”. Đúng là thằng cha nhạc sĩ chưa bao


                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  53
   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58