Page 57 - DAC SAN BK 2015
P. 57

Ðáp lời Tổ Quốc lâm nguy                         mà thân phận của người lính không bao giờ dám
               Sinh viên xếp bút ra đi diệt thù                 nghĩ đến, chỉ biết cuộc sống hiện tại.
                                                                     Vài tháng sau, đơn vị tôi được trở về tiểu khu
               Giã từ màu áo học trò, giã từ ngôi trường mến    dưỡng quân, lần nầy ra bát phố với mấy thằng bạn
           yêu NLSBD nhiều kỷ niệm. Tôi gia nhập vào quân       mặc sức thả dê và tán mấy em nữ sinh trung học
           đội ngày 26-10-72 thuộc khóa 8B+C/72. Ba tháng       Mộc Hoá. Có lần trung đội tôi trực tuyến gác, khi
           đầu  tiên  tại  trung  tâm  huấn  luyện  Quang  Trung   đi kiểm soát không biết mấy thằng lính ba gai biến
           cho giai đoạn 1 và tiếp theo là đi chiến dịch. Sau   đâu mất, tôi vội ra phố tìm thì ra mấy ông nội bỏ
           đó  chúng  tôi  đi  vào  giai  đoạn  2+3  tại  trường  sĩ   gát đi đánh bi-da, giận quá tôi lớn tiếng tại quán,
           quan trừ bị Thủ-Ðức. Kết thúc khoá học ngày 20-      đang ngon trớn bổng dưng tôi ngưng lại chỉ vì tôi
           10-73. Với cái lon quai chảo, tóc thì húi cua, nước   bắt gặp cặp mắt tròn xoe phía bên trong đang nhìn
           da ngâm ngâm, tôi không còn là đứa học trò nhút      tôi trân trân không chớp mắt. Không biết có phải
           nhát ngày nào, hoàn toàn thay đổi.                   đây  là:  "tiếng  sét  ái  tình  không  ?"  đêm  về  tôi
               Sau  thời  gian  nghỉ  phép,  tôi  từ  giã  gia  đình   không ngủ được , mong cho trời mau sáng để nhìn
           đến  nhận  đơn  vị  mới  tại  tiểu  khu  Kiến  Tường.   thấy lại đôi mắt ấy
           Trên đường từ ngã ba Trung Lương đến Cai Lậy.             Ngày  hôm  sau,  tôi  theo  mấy  thằng  lính  vào
           Từ Cai Lậy đến Mộc Hoá theo con đường độc đạo        quán  nhưng  tôi  không  biết  đánh  bi-da,  ngồi  bên
           tỉnh  lộ  29  thường  xuyên  mất  an  ninh  vì  hay  bị   ngoài xem và quan sát tình hình trận địa của đối
           phục kích. Bản thân tôi đâu biết những nguy hiểm     phương. Cô bé ngày hôm qua vẫn còn đó, cô ấy
           chờ chực, mặc đồ quân phục, lon Chuẩn-uý mới         ngồi phía sâu bên trong bên cạnh chiếc máy may.
           toanh. Cùng đi trên chuyến xe đò có vài bác lớn      À thì ra cô bé có nghề may, sửa quần áo lính. Ðây
           tuổi khuyên tôi nên thay đồ dân sự, nhưng vì tự ái   là cơ hội cho tôi làm quen với cô bé và không biết
           của  người  lính  và  kèm  bên  là  cô  gái  trẻ  tôi  bất   tại sao con " thỏ đế" của tôi biến mất tự lúc nào
           chấp nguy  hiểm. Cuối  cùng tôi đến được bộ chỉ      .....!?
           huy Tiểu Khu an toàn. Ðây là bài học đầu tiên cho         - Xin lỗi, cô có vá đồ lính không?
           sự  cảnh  giác,  tiên  liệu  tình  hình  trước  khi  quyết      Ðôi mắt tròn xoe mở to nhìn tôi và thoáng bối
           định.                                                rối ( không biết tim có đập mạnh không ?)
               Sau  khi  làm thủ  tục  trình  diện  đơn  vị xong,      - Dạ tôi chỉ may và sửa đồ lính.
           trong lúc chờ đợi những thằng bạn khác đến sau,           - Vậy cô biết chổ nào vá đồ lính nhờ cô chỉ
           tôi  thả  bộ  tà  tà  ra  chợ  cách  cửa  đông  tiểu  khu   hộ.
           khoảng 300 mét, trùng hợp vào thời  gian các cô           - Dạ xin lỗi không biết đồ lính ông rách như
           nữ sinh trường trung học Mộc Hoá tan học, nhìn       thế nào, cho phép tôi được thấy không?
           những  tà  aó  dài  trắng  liú  lo  cười  cười,  nói  nói,      - Tôi có ba bộ đồ trận, rách hai còn một
           lòng  tôi  bổng  dưng  chùng  xuống,  một  cảm  giác      - Vậy hôm nay ông có mang theo không ?
           nghẹn ngào bất chợt chận ngang cổ họng ...... Mới         - Hôm nay tôi có mang nhưng đang mặc và
           ngày  nào,  cách  đây  mấy  tháng  mình  còn  ôm     chỉ có rách một chổ nầy thôi ( vừa nói tôi vừa chỉ
           cặp........ Chỉ một thời gian ngắn tất cả đã đổi thay   vào ngực phía bên trái )
           .... Thấy tôi đứng trên đường có một mình và có lẽ        Cô bé trợn mắt nhìn tôi giống như người từ
           nhìn mặt anh chàng sĩ quan sữa ngố ngố, dăm ba       trên  trời  rơi  xuống  .........  Ôi  cặp  mắt  lạnh  lùng,
           cô buông lời chọc ngẹo mà tôi không dám trả lời.     vừa dễ thương và vừa dễ sợ .
               Sau đó tôi đã bắt thăm và bổ nhiệm về một             - Áo tôi không phải rách bên ngoài mà rách
           Tiểu  Ðoàn  tác  chiến  với  chức  vụ  Trung  đội    bên trong.
           Trưởng. Tôi thực sự bước vào khói lửa của chiến           - Vậy có thể nào ông mang nó ra ngoài được
           tranh và bom đạn. Mỗi kinh nghiệm trải qua phải      không ?
           đánh đổi bằng máu và nước mắt của những người             - Nếu tôi mang nó ra ngoài, chắc chắn cô sẽ
           lính đồng đội. Tương lai là một điều gì xa xôi lắm   vá hộ được chứ !


                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  57
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62