Page 52 - DAC SAN BK 2015
P. 52

đi  với  chàng  bị  vạ  lậy.  Xuống  chiếc  xuồng,  bảo   vùng hành quân, gần 6 tháng xa nhau. Có cơ hội
           người  lính  chống  ra  xa  một  tí,  chưa  nguôi  giận,   chuồn về nhà rồi dung dăng dung dẻ với Tú Hà ít
           chàng xé nát mấy cái đơn tung lên trời làm truyền    bữa cho đỡ nhớ nhung. Sau đó muốn ra sao thì ra.
           đơn  bay  lả  tả  xuống  dòng  sông  trôi  bập  bềnh.   Bây giờ thì chàng cóc cần. Khi không bỗng dưng
           Chưa hả giận, Phong dậm chân thình thình xuống       từ một thư sinh, môi trường tạo ra một chàng trai
           chiếc tam bản. Tội nghiệp, chiếc xuồng nó có tôi     coi mọi sự như củ khoai; ba gai ngang bướng.
           tình gì  cơ  chứ? Anh lính đi  theo cũng ngơ ngác         Chuyến  xe  đò  từ  Chương  Thiện  về  Saigon
           không biết chuyện gì nhưng cũng chẳng nói năng       chạy một lèo qua 2 cái bắc Cần Thơ và Mỹ Thuận.
           gì chỉ lẳng lặng vừa chèo vừa chống xuồng.           Chỉ  vài  trạm  kiểm  soát  bắt  quân  dịch.  Cảnh  sát
               Về tới ĐĐ, Phong vào gặp Tr/Úy ĐĐT đang          thấy Phong mặc quân phục chẳng nói tiếng nào vì
           lúc  ông  đang  điều  động  các  Trung  Đội  làm  nút   họ là lực lượng bán quân sự nên không được phép
           chặn tàn quân Việt công bị các cánh quân chủ lực     xét hỏi lính tráng.
           của ta rượt chay te tua, lớp đầu hàng lớp bị thương       Về tới nhà thì trời đã tối mò. Cả nhà chuẩn bị
           lết  bết  đúng  là  tàn  binh  coi  thê  thảm  bệ  rạc  mà   đi ngủ. Mẹ lui cui nấu cơm cho thằng con lạc loài.
           cũng thật đáng đời.                                  Tắm một phát tẩy trần cho nhẹ người rồi tính gì thì
               Sau khi nghe Phong trình bày tự sự, ông ta an    tính.  Tắm  xong,  nhẹ  cả  người  thì  cơm  Mẹ  cũng
           ủi:                                                  vừa nấu xong. Đúng là như một giấc mơ. Mới gặp
               -  Đời  nó  vậy,  vài  năm  là  anh  sẽ  chai  đá  sẽ   chuyện bất bình. Nộ khí xung thiên tưởng chừng
           hiểu ra ngay. Tôi tưởng từ Bộ Binh về đây mình sẽ    như trời sập, bất mãn đã tính chuyện đào ngũ vậy
           đỡ  vất  vả  đôi  chút  nhưng  mình  không  phe  đảng   mà giờ này đã êm ấm ở hậu phương trong cái êm
           lính ma lính kiểng  gì  nên chỗ nào nặng nhất  thì   đềm, đầm ấm yêu thương của cha mẹ anh em.
           mình có mặt. Chính tôi cũng không biết tôi coi cái        Chẳng thể chờ đến sáng hôm sau, sau khi cảm
           ĐĐ này được bao lâu. Được ngày nào hay ngày          thấy thoải mái thanh thản, Phong chải vội cái đầu
           nấy.                                                 tóc vốn rối bù rồi… biến. Không kịp cho bố mẹ và
               Ông ĐĐT này đi lính từ năm 1968 gốc Không        các  em  hỏi  han  chuyện  chiến  trường.  Hình  như
           Quân, đổi về SĐ 7 Bộ Binh. Quê ở quận Chợ Lách       giác quan thứ sáu nó báo hay sao mà vừa tới đầu
           Vĩnh Long. Tưởng về Địa cho gần nhà ai dè sang       ngõ Phong đã thấy Tú Hà đứng tựa ở cửa từ lúc
           tuốt  Chương  Thiện.  Cũng  thuộc  loại  ngang  tàng   nào.
           nên bị đì, làm nỗ lực chính hoài hoài. Lính dưới          - Em đứng đây hồi nào?
           quyền cực quá than thở cằn nhằn, ổng nói:                 - Anh về hồi nào?
               - Đời nó bất công vậy đấy, mấy anh nhắm ở             - Anh có khỏe không?
           được với tôi thì ở không thì đào ngũ mẹ nó đi.            - Em có khỏe không?
               Tánh  ổng  ngang  ngang  bướng  bướng,  ổng           Toàn những câu hỏi và câu hỏi, hỏi dồn hỏi
           nói:                                                 dập không cần câu trả lời. Tiếp theo là nụ hôn dài
               - Lão TĐT mà biết tôi nói câu này lão ta kêu     tưởng như bất tận. Bốn cánh tay lại quấn quýt lấy
           An Ninh Quân đội còng đầu tôi lâu rồi.               nhau làm như hở ra là mất nhau không bằng. Cho
               Có điều tuy cực dễ chết nhưng mọi người đều      bõ nhớ nhung.
           trung thành với ông ĐĐT này. Tình huynh đệ chi            Tú Hà bỗng đẩy Phong ra.
           binh khó hiểu thật. Chẳng ai đào ngũ cả.                  - Ghét anh quá hà! Ơ hay mới quấn lấy nhau
               Trả súng đạn lại cho ĐĐ, Phong quảy balô lên     như sam mà bất thình lình lại duỗi ra. Kỳ quá há!?
           vai, ông ĐĐT sai lính bắt 1 cái ghe và cho 2 người        - Sao lại ghét? Anh có làm gì nên tội?
           lính súng đạn đầy đủ hộ tống chàng về chợ tỉnh.           Việc  Phong  cầm  SVL  “vù”  về  nhà  đã  có  ai
               Đúng  5  tháng  1  tuần  ở  1  TĐ  Địa  Phương   biết đâu nếu chàng không tiết lộ.
           Quân, làm Trung Đội Trưởng  tác chiến 3 tháng,            - Nhớ anh quá hà! Anh cứ đi biền biệt. Ở nhà
           Trung đội trưởng vũ khí nặng 1 tháng rưỡi. Bây       em cứ lo lo, ngày nào em cũng cầu xin Chúa gìn
           giờ về BB thì về. Chẳng sợ con giáp nào. Phong       giữ anh cho an toàn. Sao em sợ quá anh ơi! Hồi
           nhủ thầm. Suy nghĩ đầu tiên là mấy thuở có dịp rời   này sao thấy đánh nhau khắp nơi. Có nhiều người

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  52
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57