Page 82 - DAC SAN BK 2015
P. 82
NHỮNG CUỘC HÀNH TRÌNH BI THẢM
Vi Vân Sédanau, đảo Kuku và trạm sau cùng là đảo
Galang. Galang là trung tâm tị nạn lớn nhất được
Tôi ngồi bên sổ nhìn ra ngoài xa, những cánh lập ra bởi Cao Ủy Liên Hiệp Quốc. Nơi đây những
hoa đào cuối vườn bắt đầu nhạt màu và rơi tản người tị nạn sẽ được gặp gỡ phái đoàn của của
mạn theo cơn gió nhẹ trong nắng ấm chan các Quốc gia như Mỹ, Canada, Pháp, Anh, Úc và
hòa.Tháng Ba đã qua rồi, mùa xuân đã hết. các nước tự do khác. Những người tị nạn nếu được
Tôi chợt nghe lòng quay quắt xót xa vì tôi biết một Quốc gia nào nhận thì sẽ vào khóa học Anh
trời đang bắt đầu vào tháng Tư, cái tháng lịch sử văn trước khi được sang Quốc gia đó.
tang thương của cả dân tộc tôi và đã làm thay đổi Những ngày tháng ở trên đảo Galang tôi đã
hẳn cuộc đời của tôi. Giờ nầy niềm đau vẫn còn được nghe bao nhiêu câu chuyện đau đớn, nát lòng
đong đầy và nỗi uất hận mãi còn âm ỉ trong lòng của những người thật tội nghiệp được mang danh
tôi như một dấu ấn hằn sâu không bao giờ nhạt là thuyền nhân (boat people), những người đi tìm
nhòa phai lãng. tự do trên con tàu nhỏ mong manh, sự sống chết
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo, giọng chỉ trong đường tơ kẻ tóc.
nói của đứa em con cậu tôi từ Toulouse bên Pháp Có câu chuyện của hai chị em bị hải tặc Thái
gọi sang: Lan cưỡng hiếp trên tàu. Ai cũng hiểu đó là một
- Chị ơi, chị còn nhớ dì Sáu em không? Em điều đau khổ ngoài ý muốn, nhưng nhiều người vô
vừa mới nói chuyện với Minh con của dì ở miền ý thức nên khi lên đến đảo họ thường xì xầm chê
bắc nước Mỹ. Minh nhắc lại câu chuyện vượt biên bai hai cô. Đến một đêm vì không chịu đựng được
của Minh cho em nghe, dù chuyện đã xảy ra lâu nỗi khổ tâm, nhục nhã, hổ thẹn hai cô đã đi ra gốc
rồi nhưng em vẫn cảm thấy ngậm ngùi làm sao chị cây đa cổ thụ của khu Galang II treo cổ tự tử.
ạ! Nghe vài người nói rằng có lẽ vì linh hồn hai cô
- Chị vẫn nhớ em ơi, làm sao có thể quên không siêu thoát nên đêm đêm người ta nghe có
được. tiếng khóc than rên rỉ ở gốc cây đa. Những người
Phải, làm sao tôi quên được những câu tị nạn đã động lòng thương tâm nên lập một ngôi
chuyên bi thương mà tôi đã được nghe khi tôi vừa miếu ngay chỗ hai cô đã tự tử để thờ cúng cho ấm
đặt chân đến trại tị nạn Galang thuộc Indonésia…. lòng người bạc mệnh.
Thời gian đó vào giữa tháng Tư năm 1985, Mỗi lần tôi đi ngang qua miếu đều thấy có
sau khi chồng tôi được trở về từ trại tù Cộng Sản ít nhang đèn, hoa quả của những người tốt bụng
lâu chúng tôi đã tìm cách vượt biên ra khỏi nước. cúng kiến và tôi cũng nghe nói rằng hai cô rất linh
thiêng, ai cầu xin điều gì đều được như ý.
Có những cảnh như vợ khóc chồng con đã
chết trên biển cả, hoặc chồng khóc vợ đã kiệt lực
vì đói khát mà qua đời ngoài trùng khơi xa thẳm.
Còn không biết bao nhiêu câu chuyện não
lòng khác nhưng câu chuyện của một thanh niên
khoảng 17, 18 tuổi đã làm tôi rơi nhiều nước mắt
vì phần lớn những nạn nhân là người quen và
người cùng quê với tôi.
Thời gian đã quá lâu, hơn 28 năm rồi nhưng
tôi vẫn còn nhớ rõ câu chuyện của cậu thanh niên
tên Minh (mà mãi đến sau nầy tôi mới biết Minh
Chuyến đi của chúng tôi vô cùng gian nan và là cháu vợ của cậu ruột tôi)
nguy hiểm, đã mất hơn một tháng dài đi qua các
đảo của Indonésia như đảo Paulaulaut, đảo
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 82