Page 85 - DAC SAN BK 2015
P. 85

Một  người  đứng  trước  mặt  tôi  cầm  ly  rượu   tàu đó không? Và theo họ nghĩ thì chiếc tàu nhỏ
           đưa tôi:                                             hình như đi về hướng Indonésia.
               - Em uống đi cho ấm rồi hãy nói chuyện.                Tôi mong được cùng đi với người nước mình
                 Sau khi tôi uống hết ly rượu ngọt, người thấy   nên trả lời với họ là  muốn.  Họ tặng cho tôi một
           ấm lại, đầu óc tôi hơi tỉnh táo và tôi đã nhớ lại mọi   áo  thun, một quần jean, hai lon nước ngọt rồi thả
           việc.    Tôi lập lại câu hỏi :                       tôi lên một cái phao và đẩy tôi đến gần chiếc tàu
               - Xin cho tôi biết các ông là người nước nào,    nhỏ  kia.  Khi  họ  nhìn  thấy  tôi  được  người  trên
           tàu nầy là tàu gì?                                   chiếc tàu nhỏ kéo lên chắc chắn  rồi mới quay tàu
                - Tàu chúng tôi là tàu đi đánh cá. Chúng tôi là   bỏ đi.
           người  Thái  Lan  nhưng  đánh  cá  mướn  cho               Tôi được lên tàu của người đồng hương mình
           Singapore. Tàu còn đi trên biển khoảng một tuần      nên rất vui mừng và sau cùng thì tôi đã đến được
           nữa  mới  về,  chừng  đó  em  sẽ  về  Singapore  với   Galang. Kỷ niệm đau thương nầy có lẽ sẽ theo tôi
           chúng tôi, em chịu không? Nhưng nói cho chúng        suốt đời, đến chết cũng không thể nào quên…”
           tôi biết vì sao em lại như thế nầy?                        Câu chuyện em Minh kể lại đã làm rơi nước
                 Tôi  thấy  họ  là  người  Thái  Lan  dù  làm  việc   mắt  bao  người  trên  đảo  Galang  thời  đó,  cho  tới
           cho Singapore nhưng nếu tôi nói thật thì có thể vì   ngày  nay  khi  nghĩ  đến  tôi  vẫn  nghe  lòng  nghèn
           danh dự dân tộc họ sẽ thủ tiêu tôi chăng? Nghĩ vậy   nghẹn xót xa. Thương thay cho một dân tộc điêu
           nên tôi nói dối:                                     linh thống khổ vì đâu…?
                 -Tôi  là  người  Việt  Nam.  Tôi  đã  vượt  biên          Sau  một  thời  gian  dừng  chân  ở  Galang,
           cùng một số đồng bào tôi  nhưng chẳng may tàu        Indonésia  gia  đình  tôi  được  chính  phủ  Hoa  Kỳ
           quá cũ bị sóng làm bể tàu, tàu chìm. Tất cả đều      chấp nhận cho vào nước Mỹ định cư .
           chết hết chỉ có tôi may mắn còn sống sót và được            Tôi  đến  California  vào năm  1986,  được  gặp
           các ông cứu, xin cám ơn các ông rất nhiều.           người  bạn,  tôi  cũng  được  nghe  một  câu  chuyện
                 Người nói chuyện với tôi là vị thuyền trưởng,   thật cảm động, thương tâm và hi hữu do bạn tôi kể
           ông lắc đầu tỏ vẻ thương hại, thông cảm và nói:      lại.  Câu  chuyện  xảy  ra  từ  một  người  thanh  niên
                 -Thôi em hãy nghĩ ngơi rồi chúng tôi sẽ đưa    anh hùng, dũng cảm  đã gây nên tiếng tăm trong
           em về Singapore, nơi đó có đại diện của Cao Ủy       câu  chuyện  là  anh  ruột  của  cô  ta,  một  Thiếu  Tá
           Liên Hiệp Quốc người ta sẽ giúp em đi đến nước       Không  Quân,  một  người  chiến  sĩ  của  Quân  Lực
           thứ ba.                                              Việt Nam Cộng Hòa, tên anh là Hùng.
                 Sau đó họ mang cho tôi một dĩa cơm và bảo            Câu chuyện  đó xảy ra  vào năm 1981.
           tôi ăn rồi nghỉ tạm dưới bếp chờ họ sắp xếp chỗ            Khi  tàu  ra  khỏi  hải  phận  Việt  Nam  thì  gặp
           cho tôi. Tôi chỉ  ăn được một  ít thôi, phần vì tôi   phải tàu đánh cá Thái Lan, chúng bị gọi là hải tặc
           quá mệt, phần vì còn bàng hoàng kinh hãi và đau      không  oan  chút  nào  vì  chúng  chuyên  môn  đón
           xót cho đồng bào mình đã chết quá tức tưởi.          chận những chiếc tàu từ Viêt Nam sang để vơ vét
                 Tôi lén mang dĩa cơm ra ngoài thành tàu van    của cải của người vượt biên mang theo. Ngày đó
           vái  vong  linh  những  người  cùng  đi  chung  trên   khi tàu của anh Hùng gặp chúng, chúng nhảy sang
           chuyến tàu với tôi, rồi tôi đổ dĩa cơm xuống biển    tàu Việt Nam bắt tất cả bước sang tàu của chúng.
           cúng họ.                                             Chúng  lấy tất cả của cải trên tàu và còn cạy ván
                 Lòng tôi lúc nào cũng buồn thảm bi ai và bị    tàu  lên  để  tìm  vàng  bạc  vì  chúng  nghĩ  chủ  tàu
           ám ảnh bởi cái chết đau thương của những người       thường hay  giấu vàng trong thành   tàu khi  đóng
           đồng  hương  nên  tôi  không  thấy  thoải  mái  khi  ở   tàu.
           chung với những người Thái Lan mặc dù họ cũng              Sau khi thấy không còn gì nữa họ trở về tàu
           tử tế với tôi.                                       họ và đuổi người Việt Nam về tàu lại. Nhưng tàu
                 Hai hôm sau thấy dạng một chiếc tàu nhỏ từ     đã bị họ cạy ván thủng rồi và nước đã tràn vào nếu
           xa chạy đến. Các thủy thủ nhìn qua ống nhòm họ       trở  về  tàu  khác  nào  đi  tìm  cái  chết.  Khi  đó  anh
           cho đó là chiếc tàu của người Việt Nam vượt biên.    Hùng thấy rằng tàu mình có rất đông thanh niên
           Họ hỏi tôi có muốn đi chung với những người trên     tại sao phải ngồi chờ chết?

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  85
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90