Page 90 - DAC SAN BK 2015
P. 90

gục  đầu  xuống  vòng  tay  trên  đầu  gối,  nước  mắt      Và lại thêm một mùa Xuân nữa tôi vắng anh,
           nhạt  nhòa  mà  nghe  tim  mình  nghèn  nghẹn,  mà   lại thêm một mùa Xuân nữa tôi lẻ loi một mình, cô
           nghe mắt mình cay cay.                               đơn một mình.
                Những tháng năm này thật khó qua, tôi những             Nếu  những  năm  trước  đây,  khi  miền  Nam
           tưởng  mình  không  vượt  nổi.  Những  đầy  đọa,     chưa bị nhuộm đỏ bởi loài cộng phỉ , khi Tết đến,
           những  đói  kém  cùng  cực  của  cuộc  sống  cùng    những đứa trẻ con đã được súng sính trong những
           những  thiếu  thốn,  những  khát  khao  về  tinh  thần   bộ  quần  áo  mới,  được  hớn  hở  khoe  nhau  những
           như  muốn  đẩy  tôi  lao  xuống  tận  cùng  vực  thẳm   bao lì xì đỏ thắm, thì những mùa Xuân sau này,
           của cuộc đời. Nhưng sự hiện diện của những đứa       trong thành phố bị đổi tên cũng như trong cả miền
           con  cùng  tình  yêu  của  chồng  đã  là  niềm  an  ủi   Nam, tất cả cũng bị đổi thay theo chiều đi xuống,
           mạnh mẽ nhất cho tôi và nhất là lòng thương yêu      thì tất cả niềm vui của đám trẻ con cũng mất luôn.
           của những người dân miền Nam qua những hành          Với bao lần đổi tiền mà mục đích làm bần cùng
           động,  những  lời  nói  đầy  tình  cảm  họ  dành  cho   hóa người dân theo chính sách của CS, thì đâu còn
           những  người  “  vợ  học  tập”.  Chúng  tôi  rất  hãnh   tiền bạc mà sống, mà ăn, nói chi đến mặc.
           diện được mang cái danh nghĩa này, và với danh              Huy, cậu con trai lớn của tôi, một hôm lân la
           nghĩa này khi bước chân ra đường dù với áo quần      đến bên mẹ thủ thỉ:
           thô sơ, không diêm duá nhưng chúng tôi chưa bao           - Mẹ ơi, bố đi đâu sao lâu quá chưa về, Tết
           giờ bị đồng hoá với bọn người mới cả. “ Vợ học       này bố có về không hả mẹ? Bố có về đưa mấy đứa
           tập” là một danh xưng cao quí không phải ai cũng     đi hội chợ ở Sở Thú không? Mẹ nói sắp Tết rồi mà
           có được. Có một lần vợ một cán bộ xây dựng ở         mẹ chả may quần áo mới cho mấy đứa gì hết, áo
           trong tổ dân phố nói với tôi:                        con bị chật, bị rách rồi nè mẹ thấy không?
               - Sao mấy chị vợ học tập giỏi thế, hỏi cái gì           Tôi biết nói sao với các con bây giờ, tôi không
           cũng biết, chả bù cho mấy cô giáo cấp ba ở Hànội,    thể cứ nói láo với các con về sự vắng mặt của anh
           có  bằng  sau  đại  học,vào  đây  dạy,  mà  hỏi  cái  gì   quá lâu như thế. Hơn nữa bản thân tôi cũng không
           cũng không biết. Không biết họ học hành ra sao       hề  được  biết  anh  đang  ở  đâu  và  bao  giờ  anh  sẽ
           mà ngu thế!                                          được về. Tôi đành phải đánh trống lảng để không
               - Tôi rất muốn trả lời cho bà ta biết là với cái   phải trả lời câu hỏi về anh, tôi ôm con vào lòng,
           bằng, cấp sau đại học, thì ngu là đúng rồi, có gì    cười bảo:
           phải thắc mắc đâu, vì đằng sau trường đại học chỉ         - Ờ há, cái áo của con chật thật rồi, lại rách ở
           có phân, có rác thôi, làm gì có kiến thức.           khuỷu  tay  nữa  chứ,  thế  mà  mẹ  không  thấy  nhỉ.
               Sau nhiều lần đi kiếm chồng, không gặp, vào      Được rồi, Tết này thế nào mẹ cũng may áo mới
           tháng 7 năm 1977, tôi và một người bạn cùng cảnh     cho anh em con, thích chưa?
           ngộ,  hai  đứa  lại  rủ  nhau  một  lần  nữa  lên  Long           Tuy là hứa sẽ may áo cho con, nhưng tôi thật
           Giao  để  tìm  các  anh  ấy.  Với  một  ít  lương  thực   lo  lắng  vì  không  biết  lấy  đâu  ra  vải  để  mà  may
           trong tay, hai đứa tôi hy vọng chồng mình sẽ có      đây, mà mua thì làm gì có tiền.Suy nghĩ mãi, cuối
           được chút ấm lòng, nhưng than ôi, câu trả lời của    cùng tôi mới chợt nhớ đến mấy xấp màn cửa đã
           những người lính gác cổng như một gáo nước lạnh      được tháo ra cất ở trong tủ. Thế là Tết này các con
           tạt vào mặt chúng tôi:                               tôi đã có quần áo mới. Mấy xấp màn cửa này tôi
               - Các anh chuyển trại rồi, không còn ai ở đây    tháo  ra  định  đem  bán,  nhưng  vì  hôm  ấy  phải  đi
           cả.                                                  làm thủy lợi ở Tân Quý Đông nên tôi cất vào tủ,
               - Chuyển đi đâu?                                 rồi quên luôn. Cũng may, tôi vô tình tháo màn ra
               - Không biết.                                    không treo nữa thì hai hôm sau trong một buổi họp
                  Thẫn  thờ  cầm  túi  đồ  ăn  trong  tay,  tôi  quay   tổ  dân  phố,  gia  đình  bác  sĩ  H  trong  tổ  bị  kiểm
           bước đi với những dòng lệ trên mặt và với nỗi đau    điểm  và  bị  cho  là  lạc  hậu,  vì  thời  buổi  này  mà
           trong tim:                                           trong nhà còn treo màn cửa giống như bọn phong
           -  Anh  ơi,  anh  đang  ở  đâu  đây,  em  biết  tìm  anh   kiến.
           chốn nào bây giờ?

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  90
   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95