Page 94 - DAC SAN BK 2015
P. 94

Thơ Lê Phan




           NGƯỜI EM VĂN KHOA                                    Không đầu không đuôi…
                                                                Không xuôi không mượt
                                                                Ta tập tễnh bước đi
           Bao nhiêu lần ta qua Văn khoa                        Bên vực sầu đau buốt
           Bao nhiêu lần nỗi buồn đi qua                        …..Tìm về Cường Để….trở về giảng  đường Văn khoa
           Con đường Tự Do, Hồng Thập Tự                        Người em sầu mộng ngày qua đâu  rồi
           Sao nghe như dạ sầu lữ thứ                           Biển đời lờ lững vờn trôi
           Nghe như điệp khúc bản trường ca                     Đò không bến đợi chơi vơi  giữa dòng
           Nghe như sóng trỗi dậy phong ba                      Mỏi mòn khắc khoải chờ trông
           Một thời xuân vùi chôn mất mát….                     Lênh đênh một kiếp về không….đò chiều……
           mắt mộng, môi mềm còn thơm ngát
           Văn khoa ơi! Người em nay đâu?
           Ta gặp em dáng mộng đêm sầu
           Lãng đãng trôi đâu trời chiều phai bóng
           Đông qua thu tàn vẫn chờ trông ngóng….               NGÀY VỀ
                      nghe em  về bên hiên
           Sóng vỗ sóng ven triền
           Ta dạt bờ cồn cát…                                   Ngày con về mẹ đâu??
           hoang tàn nghe đắng khát                             Mái nhà xưa ủ sầu
           Mùi muối mặn se môi                                  Cột hiên trơ tuế nguyệt
           Rễ đau thương đâm chồi                               Bây giờ mẹ ở đâu?
           Ta chờ trông vô vọng
           Hõi người em sầu mộng                                Ngày hôm con ra đi
           Bao năm em về đâu?                                   Mắt mẹ buồn dâng mi
           Nước chảy siết qua cầu                               Tiễn con nơi lao ngục….
           Ta đứng chờ cuối nhánh                               Đau đớn phút phân kỳ
           Vai trĩu mang nặng gánh…
           đau thương và chia ly                                Ngày hôm con ra đi…quê nhà …
           Em ơi ta còn gì?                                     thôi phân ly
           Tuổi đời qua phung phí                               Hà cớ sao buồn tủi…người bỏ người ra đi
           Trôi miệt mài không nghỉ….
           Ơi người em Văn khoa                                 Ngày hôm con ra đi…mặt trời…. vàng…nắng tắt
           Có nghe dạ xót xa                                    Cây héo úa sầu bi
           Bước chân chiều phố lạ                               Chân bước dồn …tiếng nấc…đau thương…
           Nỗi sầu rơi mái lá                                   hơn loạn ly
           Tơ buồn giăng vạn ngả
           Ta đốt nến chờ em ….                                 Ngày hôm con ra đi
           Ta thắp sao tìm em…                                  Cuối cùng …và vĩnh viễn..con chưa về , mẹ đi…
           Tất cả đã đổi thay                                   Từng đêm côi đau nghiến
           Thế cuộc đã đổi ngày……                               Như dao cắt tâm bì
           Ta hóa thành mất trí
           Thà làm cây dương xỉ ….                              Ngày con vè mẹ đâu ?
           đứng cạnh đóa hoa hèn                                Thức giâc từng canh thâu
           Ta không dám bon chen …                              Bao  mùa  đông  lạnh  sầu…mẹ  ơi…con  về  rồi  !  mẹ
           phổ tình ca ngớ ngẩn                                 đâu??...
           Văn chương thì lú lẫn…

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  94
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99