Page 93 - DAC SAN BK 2015
P. 93

MỘT MẢNH ĐỜI…



           Phạm Lan

               Trung úy BĐQ Dương Đăng Thức….                   trần thế để tìm về chiếc nôi hồn nhiên của thời thơ ấu,
               Tôi biết anh ta…từ một vùng quê “ kinh tế mới”.   chốn quê xưa.Và chị đã dắt các con trở về quê ngoại.
                   Tôi nhìn thấy anh ta lẫn lộn trong những người đi      Ba tháng sau đó, tôi được tin chị bị tai nạn và qua
           cải  tạo  về  ,  trong  đó  có  chồng  tôi.  Hôm  đó  tôi  thấy   đời tại Huế !
           những người họ ôm mền, chiếu để ngủ tại trụ sở ấp qua      Xin giã từ một đôi vợ chồng tài hoa nhưng mệnh
           đêm…vì chuẩn bị cho ngày mai bầu cử, họ đã mãn hạn   bạc. Xin chia sẻ với vong linh chị khi lời hẹn chưa trọn
           cải tạo nhưng còn trong giai đoạn quản thúc vì chưa có   với chồng . Và xin một lời nguyện cầu cho những đứa
           quyền công dân !                                     bé , con của anh chị … những đứa bé có cặp mắt thiên
                 Anh ta, đậm người, tính nết cần mẫn . Anh biết làm   thần tinh khôi được gặp may mắn trên con đường mà
           nề, mộc, rẫy ..v..v… kể cả gánh nước thuê.. Anh làm   mẹ cha chúng đang bước đi dang dở. Thêm một lần xin
           đủ mọi nghề để  kiếm sống nuôi  gia đình bằng chính   nữa… ước mong ơn trên gạt bớt niềm đau và đổ xuống
           đôi  tay  lao  động  của  mình.  Khác  hẳn  thuở  xưa,  một   muôn ngàn ơn lành cho những thân phận bé bỏng,  hậu
           thời đi học, ra trường, cuộc chiến tàn khóc khiến bao   duệ của anh chị….. những thân phận trót sinh lầm thế
           thanh niên chưa tạo lập được sự nghiệp gì cho tương   kỷ.
           lai đã phải nhập ngũ, năm 68 anh vác balô lên đường       Tôi, cũng ba đứa con như anh chị ấy, nhờ ơn trên
           thì đầu hạ 75 anh rã ngũ, và như bao nhiêu người khác,   chúng  vẫn  may  mắn  còn  đủ  cha  mẹ,  dù  khó  khăn
           anh cũng trải qua những năm tháng trong trại cải tạo   chúng vẫn được cha mẹ chèo chống dẩn dắt lớn khôn
           tập trung.                                           và trưởng thành có được ngày hôm nay.
                  Vợ  anh  ta,  một  cô  gái  Huế,  có  cặp  mắt  đen,  to,      Tôi, hôm nay về LongGiao ghé thăm chốn xưa mà
           cũng một thời là cô nữ sinh Đổng Khánh, của đất “thần   lòng  đầy  trĩu  nặng  những  kỷ  niệm  thuở  hàn  vi  cơ
           kinh” thương nhớ, cô sống trong một gia đình phong   cực… của những phận người nổi trôi trong chiến cuộc..
           lưu nho nhã.                                         Lứa thời như chúng tôi, như những con chim non vừa
                  Định  mệnh  đã  đưa  cuộc  đời  họ  gặp  và  đến  với   mới  ra  giàng  đã  gặp  cuồng  phong,  bão  táp  và  đau
           nhau  trên  chiến  hạm  di  tản  503  từ  Đà  Nẵng  vào   thương  nên di chứng trầy xước và nhức nhối ê ẩm vẫn
           SaiGòn.                                              cứ vật vờ, đeo bám.
                  Họ đồng cuộc. Họ đồng thời. Họ yêu nhau và cùng      Tôi, hôm nay đứng bên mộ anh, nỗi đau như thắt
           chung sống bên nhau sau khi quê hương ngưng tiếng    nghẽn  mạch  máu    của  một  người  đồng  cảnh  ,  đồng
           súng.                                                thời… Thấm thoát đã hai mươi mốt mùa đông trôi qua,
                  Long Giao là nơi dừng chân cho đôi người họ, sau   chị ấy đã vội vã đi theo anh nên chưa tròn lời hứa với
           khi anh ta từ trại cải tạo mãn hạn tù.               chồng mình. Mộ anh vẫn còn đó, cái bia khắc tên bằng
                    Rồi những đứa con ra đời, hai bé gái có đôi cặp   ciment đã bạc thếch trên nấm đất sè sè … đầy cỏ dại
           mắt to đen xinh như mẹ, thông minh và học giỏi như   mọc  lên  rồi  tàn  lụi  theo  tháng  mùa  mưa  nắng  không
           cha.Thằng  bé  út  vừa  tròn  bốn  tuổi  thì  anh  bị  chứng   người chăm sóc.
           nhồi máu cơ tim và qua đời.                               Xin thắp một nén nhang cho anh, cầu mong sao
                     Tôi đã chứng kiến anh  ra đi trong cơn đau vật vã   sớm có người mang anh về bên chị.
           bi thương. Anh đã ra đi trong giai đoạn khó khăn, đói      Tôi viết bài này vào ngày hai mươi mốt, còn ba
           kém nhất đang thời bao cấp. Anh ra đi trong lúc chồng   ngày nữa vào lễ Giang  Sinh   năm 2009 để nhớ mùa
           tôi  cũng  đang  bị  sốt  rét  hoành  hành.  Thời  điểm  này   đông  năm  1988  anh  qua  đời  nơi  vùng  kinh  tế  mới
           dịch sốt rét đã lên đến đỉnh son nơi vùng đất đỏ Long   LONG GIAO.
           Khánh.
                       Anh  ta  còn  sống,  mẹ  con  chị  theo  anh  về  cư   Phạm Lan
           ngụ nơi đây. Anh ta không còn nữa, chị vợ lo chôn cất
           chồng và hẹn chồng hết ngày mãn tang sẽ đưa anh về
           nơi cố quận, lúc đó chắc hương hồn anh sẽ viên mãn
           hơn, và chắc chắn rằng anh sẽ quẳng hết gánh ưu phiền

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  93
   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98