Page 91 - DAC SAN BK 2015
P. 91

Gần Tết, tôi nhận được phiếu gửi quà ra Bắc   bây giờ tôi vẫn còn ân hận vì thái độ thiểu lịch sự
           cho anh. Mỗi gói quà chỉ có 5kg, tôi phải gửi làm    của mình lúc đó. Xin được ngàn lần cảm ơn người
           sao để anh vừa có thể ăn no, vừa được hưởng chút     khách tốt bụng kia.
           hương vị ngày Tết, nên lần này thay vì gửi đường            Thế rồi chúng tôi lần lượt nhận được giấy đi
           thẻ, tôi làm mứt gừng, mứt khoai lang bằng khoai     thăm  nuôi  vào  ngày  gần  Tết.  Ngày  30  tết,  đang
           lang  tổ  dân  phố  bán  ăn  thay  cơm,  cùng  với  bún   sửa soạn để đi thăm anh thì có tin báo: “Tất cả bị
           khô, gạo sấy và mắm ruốc.                            cấm thăm nuôi, vì có sự chống đối trong các trại
                   Sau hai lần ra Bắc thăm anh ở Ba Sao, Nam    Z30  ở  Hàm  Tân.”  Tin  này  làm  chúng  tôi  không
           Hà, thì đến cuối năm 1980, các anh được chuyển       yên tâm, một vài chị lo lắng:
           trại  vào  Nam.  Nhận  được  tin  này,  chúng  tôi,  vợ      -  Trời  ơi,  đã  như  cá  nằm  trên  thớt  rồi  còn
           những  người  tù  học  tập,  mừng  đến  phát  khóc,   quậy làm chi nữa, chúng đem bắn hết rồi thì phải
           người nọ báo tin người kia. Chúng tôi lại rủ nhau    làm sao chứ?
           đi tìm các anh, mặc dù biết rằng có tìm ra chỗ các        -  Nói như mấy  bà ấy,  cứ để cho bọn chúng
           anh  bị  giam  thì  cũng  chưa  chắc  gì  đã  được   muốn làm gì thì làm sao, con giun séo lắm cũng
           gặp.Riêng tôi ngoài việc được tin các anh chuyển     quằn, có gì thì cũng phải làm cho ra nhẽ chứ, sợ gì
           vô  Nam  do  bạn  bè  mách  bảo,  tôi  còn  được  biết   cái lũ mọi ấy.
           đích xác tin chồng tôi đã về Nam qua một tờ giấy            Ai cũng có cái lý của họ, nhưng vì không hiểu
           nhỏ anh viết tên và địa chỉ của tôi, quăng xuống     rõ  nguyên  nhân  của  cuộc  chống  đối  nên  những
           đường khi tàu hoả chở các anh vào địa phận tỉnh      người mẹ, người vợ thật sự trong lòng rất lo âu, sợ
           Phan Thiết, và một người đi buôn đã nhặt được.       hãi cho tính mạng của các anh. Trong khi đó sự
           Ông ấy theo địa chỉ đem đến tận nhà cho tôi:         chống đối  càng ngày  càng mạnh mẽ hơn, đã lan
               - Đây có phải là nhà của cô Hạnh có chồng đi     rộng từ trại này tới trại khác. Khu A, khu B, C, D
           học tập ở ngoài Bắc không?                           đều vùng lên. Và ngay sau đó các anh đã bị cấm
               - Dạ phải, thưa ông là…                          cố. Tôi nghe nói đâu sau vụ chống đối này, một số
                  Tôi hỏi lại người đàn ông mà trong lòng lo sợ   anh bị bắt đưa về Chí Hòa và bị biệt giam trong
           vô  cùng,  phải  có  chuyện  gì  đã  sảy  ra  cho  anh   hầm. Và cũng vì vụ chống đối này mà mãi đến gần
           không? Ngưòi khách lạ trao cho tôi một mảnh giấy     một tháng sau, chúng tôi mới được phép đi thăm
           nhò đã nhàu nát:                                     nuôi trở lại.
               - Tôi là người đi buôn hàng chuyến Bắc Nam,             Thời gian dần trôi và năm tháng qua đi, những
           nhặt được tờ giấy này thấy có ghi địa chỉ và tên     người tù đã lần lượt trở về với gia đình cũng như
           cô, nên tôi mang đến dùm, đúng tên cô chứ?           mùa Xuân trở lại với vạn vật theo chu kỳ của tạo
                  Mở tờ giấy ra, tôi nhận ra ngay nét chữ quen   hóa.
           thuộc của anh, nét chữ thân yêu này suốt đời làm            Hôm nay đón Xuân trên xứ lạ, quê người, trên
           sao tôi quên. “Hạnh, anh đã về Nam, Sơn”. Không      một miền đất tạm dung, lòng tôi lại nao nao một
           thể diễn tả sao được hết nỗi vui mừng của tôi lúc    nỗi nhớ về những mùa Xuân đã thật xa rồi. Những
           bấy giờ, những giọt nước mắt cứ thi nhau mà tuôn     mùa Xuân đầm ấm, thân yêu năm nào trước 1975
           ra,  lời  cám  ơn  người  khách  lạ  cứ  như  bị  nghẹn   và những mùa Xuân cay đắng, đau thương khi CS
           trong cuống họng, tôi ấp a, ấp úng:                  cưỡng  chiếm  miền  Nam.  Mùa  Xuân  đến  rồi  đi,
               -  Dạ,  đúng  ạ…cám…cám  ơn…ông,  cám            nhưng  kỷ  niệm  về  những  mùa  Xuân  đã  qua,  dù
           ơn…ông …ông nhiều lắm….                              ngọt ngào hay đắng chát, chẳng bao giờ có thể mờ
                  Người khách mỉm cười:                         nhạt trong tim tôi, khi nó luôn luôn đầy ắp những
               - Vậy xin chúc mừng cô, anh ấy đã về Nam,        hình ảnh thương yêu của Bố tôi, của anh chị em
           nên vui lên.                                         tôi, của những người tôi thương mến suốt đời, mà
                  Rồi ông ấy quay lưng ra về. Người khách đi    nay  đã  bị  cách  chia  bởi  đôi  bờ  đại  dương  nghìn
           rồi tôi vẫn còn ngẩn ngơ như người mất hồn, một      trùng vời vợi.
           lúc sau tôi mới sực nhớ đã quên không hỏi tên ông
           cũng như mời ông vào nhà uống tách trà, để đến       Tường Thúy

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  91
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96