Page 89 - DAC SAN BK 2015
P. 89

- Bố chỉ là nhà khảo cứu, chứ Bố không đặt ra    thoảng chốn thiền môn, trên bàn thờ trong mọi gia
           phong tục, tùy theo thời, không bắt buộc, cái hay    đình,  không  còn  tiếng  chuông  vang  vang  trong
           thì mình theo, sao Bố lại la, nhưng đã theo thì phải   những  tháp  chuông  của  giáo  đường,  và  cũng
           làm với lòng thành, các con biết không?              không còn cảnh nam thanh, nữ tú dập dìu đến nhà
                    Trước năm 1975, với Bố tôi, mâm cúng đêm    thờ xem lễ đầu năm hay tới các chùa chiền để hái
           giao thừa phải cho thật tươm tất. Một con gà sống    lộc, lễ Tết nữa.
           thiến nguyên con luộc sẵn với đầy đủ bộ đồ lòng,          Miền  Nam  giờ  đây  thật  sự  không  có  mùa
           trong  mỏ  ngậm  một  bông  vạn  thọ.  Một  đĩa  xôi,   Xuân.
           một đĩa trái cây ( hay một trái dưa hấu), một đĩa         Khi  miền  Nam  lọt  vào  tay  CS,  bàn  thờ  gia
           trầu với ba lá trầu không và một quả cau, một ly     tiên  nhà  chúng  tôi  trông  thật  lạnh  lẽo,  tiêu  điều.
           rượu trắng, Bố bảo vô tửu bất thành lễ, các cụ xưa   Không còn mâm ngũ quả, không còn bánh chưng
           dạy như vậy, ba ly nước lã,và một bình hoa.Năm       xanh, hộp mứt Tết, không còn bình hoa glaieul đỏ
           nào cũng thế, mâm cỗ cúng được đặt ỡ giữa sân        rực,  không  còn  đồ  ăn  thức  uống  ê  hề  của  hàng
           trước nhà để đúng đến 12 giờ đêm, là giờ “ Tống      năm nữa, mà giờ đây chỉ còn leo lét ánh sáng của
           cựu  nghinh  tân”,  Bố  tôi  trịnh  trọng  trong  áo  dài   ngọn đèn hoa kỳ với một bình cúc vàng đơn sơ,
           khăn đống, bắt đầu thắp nhang và cúng. Sau đó cụ     tỏa  hương  cùng  những  nén  nhang  đang  lặng  lẽ
           đi đến chùa Đại Giác ở gần nhà, lễ Phật, hái lộc     cháy dần. Buồn hơn nữa là mâm cỗ cúng giao thừa
           xong rồi quay về nhà “xông đất”. Trước khi vào       cũng chỉ vỏn vẹn có một đĩa xôi, một nải chuối,
           nhà, bao giờ Bố cũng đốt một tràng pháo dài mà       một ly rượu và vài nén nhang thế thôi. Bố tôi cũng
           chúng tôi đã treo sẵn ở cổng.                        vẫn  cúng  giao  thừa,  nhưng  lần  này  cụ  khấn  thật
               Sáng mồng một, khi con cháu về đông đủ, Bố       lâu, có phải chăng Bố đang cầu với Trời Phật, xin
           tôi thắp nén nhang đầu năm lễ gia tiên trên bàn thờ   cho  những  đứa  con  trai,  con  rể  của  Bố  đang  bị
           Tổ, rồi bắt đầu khai bút một bài thơ, sau đó Cụ ra   giam cầm ở những nơi thâm sơn cùng cốc nào đó,
           ngồi  ngoài  phòng  khách  cho  con  cháu  chúc  Tết.   dưới danh từ cải tạo, được bình an, mau chóng trở
           Chúng tôi sắp hàng theo thứ tự, anh chị cả rồi đến   về đoàn tụ với gia đình. Cúng xong Bố lẳng lặng
           các em, mừng tuổi Bố và để được Ông lì xì:           đi vào nhà, đến bàn thờ Mẹ, thắp một nén nhang,
               -  Chúng  con  chúc  Bố  tăng  thọ  mãi,  thọ  với   rồi ra trên chiếc ghế gần đó, nhìn về phía hình Mẹ,
           cháu con thọ với đời.                                vẻ mặt thật buồn, thật cô đơn và câm lặng.
               - Chúc ông nội sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh          Bố không đi ra chùa hái lộc đầu năm nữa vì
           mãi mãi.                                             có chùa chiền nào được phép mở cửa nữa đâu, mà
               - Chúc ông ngoại được bách niên, bách tuế, an    Bố  cũng  không  cần  xông  nhà,  xông  đất  để  đem
           khang trường thọ.                                    những cái tốt, cái đẹp vào nhà nữa, vì những cái
                Bố  tôi  cười  rung  cả  mái  tóc  bạc  trắng  như   xấu,  cái  gian  ác,  tàn  bạo  đang  tràn  lan,  đầy  dẫy
           tuyết trên đầu.                                      trong cái miền Nam bây giờ.
               Rồi thời thế đổi thay, miền Nam bị cưỡng chế          Sau khi dọn dẹp mâm đồ cúng giao thừa, tôi
           bởi lũ tham tàn, ác độc. Mùa Xuân năm 1976 và        ra đầu thềm nhà, ngồi xuống trong bóng tối, nhớ
           những năm  kế tiếp đã về trên quê hương tôi, về      về ngày 30 Tết của những năm vừa qua. Nhìn lại
           trên đất nước của VNCH ngày nào, một đất nước        giữa sân, nơí đó, ngày nào còn hừng hực màu đỏ
           giờ đây không còn sức sống và lòng người miền        của những thanh củi đun nồi bánh chưng, bên tai
           Nam  đang  lịm  chết  dần  dần.  Hoa  vẫn  nở  đấy,   còn vẳng đâu đây tiếng củi cháy reo tí tách trong
           nhưng  hoa  không  còn  tươi.  Nắng  vẫn  chan  hoà   lò, rồi mùi lá dong thơm lừng, dậy lên trong không
           đấy, sao nắng chẳng ấm đời. Miền Nam như câm         gian  cùng  hình  ảnh  của  những  khuôn  mặt  thân
           nín, miền Nam như gục ngã, như chao đảo vì lớp       yêu, nói cười vui vẻ, thế mà giờ đây chỉ còn mình
           người đi vào tù ngục mà chẳng hẹn ngày trở về.       tôi cô đơn, lẻ loi, trong bóng đêm u buồn, nhớ thật
           Những  dối  trá,  những  đảo  điên  đang  vây  hãm   nhiều  về  những  người  đã  ra  đi  vào  nơi  tù  ngục,
           miền Nam, để mùa Xuân đến khắp nơi không còn         không  hẹn  ngày  về,  không  nhắn  lần  gặp,  làm
           tiếng pháo nổ, không còn mùi khói hương thoang       những người tù không bản án của thế kỷ 20. Tôi

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  89
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94