Page 84 - DAC SAN BK 2015
P. 84

thoát  chết  nhưng  vẫn  lênh  đênh  ngoài  biển  cả   pha soi rọi khắp nơi trên mặt biển. Tội nghiệp cho
           trong cơn đói khát hoành hành.                       những kẻ còn chút hơi sức, cố dùng tàn lực đang
                 Nào ngờ sau khi chặt đứt dây cáp, họ cho tàu   bì bà bì bỏm lội loi ngoi trên mặt biển với hy vọng
           chạy ra xa một chút rồi bỗng quay đầu lại, họ dùng   kéo dài sự sống thêm chút nữa. Nhưng kẻ ác nào
           mũi tàu nhọn của họ đâm mạnh vào tàu của chúng       chịu  buông  tha,  họ  quay  tàu  lại  chạy  trên  đầu
           tôi, sức đụng mạnh làm một số người đứng trước       những người khốn khổ cho “chân vịt” của tàu chặt
           mũi tàu bị văng xuống biển .Bây giờ chúng tôi đã     chết  hết, bọn họ còn dùng búa và dao cúi xuống
           hiểu  họ  muốn  giết  hết  chúng  tôi  để  phi  tang,   với  tay  đập  đầu    hết  những  người  còn  đang  bơi
           không còn nhân chứng để tố cáo họ trước Cao Ủy       ngoi ngóp dưới biển.
           Liên Hiệp Quốc khi đến nước  thứ ba.                       Họ  làm  như  vậy  khoảng  chừng  20  phút  cho
                 Tiếng khóc than, tiếng  kêu trời,  lời trăn trối   tới khi mặt biển trở laị bình thản không còn dao
           vang vang hòa lẫn tiếng sóng gào trong đêm đen       động, họ biết chắc những nạn nhân Việt Nam đã
           nghe rợn người. Bề Trên còn thương xót tôi, trong    chết cả rồi họ mới chịu quay tàu bỏ đi.
           lúc thập tử nhất sanh, lúc tột cùng tuyệt vọng tôi         Nhờ ánh trăng mờ nhạt và tôi đã để bình xăng
           nhìn thấy một bình xăng bằng nhựa trước mắt. Tôi     lên  đầu  nên  bọn  hải  tặc  nghĩ  đó  chỉ  là  cái  bình
           chộp lấy bình xăng và cởi bỏ ngay cái quần jean      xăng trôi, tôi theo giòng nước trôi ra xa nên thoát
           cùng với chiếc áo sơ mi đang mặc, tôi chỉ còn mặc    được tai kiếp.
           cái áo thun lót và cái quần đùi cho nhẹ nhàng.             Khi thấy tàu họ đã đi xa rồi tôi mới ngoi đầu
                                                                lên và nằm  dài  trên bình  xăng vì  mệt, sợ  hãi  và
                                                                lạnh. Sóng biển đưa tôi trôi đi, trôi mãi. Tình cờ
                                                                có một bình xăng nữa từ đâu trôi đến gần tôi cùng
                                                                với  một  túi  nylong.  Tôi  vớt  bình  xăng  và  túi
                                                                nylong đó, trong túi là me ngào đường. Tôi lấy áo
                                                                thun của tôi cột hai bình xăng lại với nhau cho chỗ
                                                                nằm tôi có diện tích rộng hơn và thầm cảm ơn ai
                                                                đó đã cho tôi túi me ngào đường, người đó chắc đã
                                                                nằm sâu dưới lòng đại dương rồi. Chắc là có một
                                                                chiếc tàu nào nữa đã bị họ thủ tiêu trong đêm nay
                                                                gần đâu đây.
                                                                      Me ngào đường đã giúp tôi rất nhiều nhưng
                                                                rồi tôi cũng bắt đầu kiệt sức, tôi nghĩ là mình sẽ
                                                                chết nơi đây ba mẹ tôi nào hay biết. Mặc cho sóng
                                                                gió đưa đẩy, tôi cảm thấy rã rời, lâng lâng…chờ
                                                                rơi vào lòng biển sâu. Trời đã dần dần có chút ánh
                 Tàu hải tặc cứ lùi ra xa rồi quay đầu lại  tiếp   sáng, thoáng xa xa tôi thấy có một chiếc tàu lớn
           tục  đâm  mạnh  vào  tàu  tôi.  Số  người  rơi  xuống   đang chạy tới, tôi cố dùng hết tàn lực tuột chiếc
           biển càng nhiều, tàu chúng tôi bị thủng nhiều lỗ,    quần đùi của tôi đưa lên ra dấu vẩy gọi chiếc tàu
           nước  bắt  đầu  tràn  vào  và  tàu  từ  từ  chìm  xuống   kia. Thật may mắn vô cùng họ đã nhìn thấy tôi qua
           cùng một lúc với bao tiếng thét kinh hoàng tuyệt     ống nhòm nên họ cho tàu chạy thẳng về phía tôi.
           vọng.  Tôi  vội  vàng  ôm  bình  xăng  nhảy  xuống   Sau đó tôi bất tỉnh không còn biết gì cả.
           biển.                                                      Khi tôi cảm nhận có hơi ấm quanh mình và
                 Những người trên tàu kẻ bị văng xuống biển,    nhiều tiếng nói lao xao, tôi mở mắt ra thấy mình
           kẻ  tự  nguyện  nhảy  xuống,  những  người  còn  kẹt   đang nằm trong nhà bếp của một chiếc tàu ngoại
           giữa  tàu  vì  nước  tràn  vào  nên  đành  chết  ngộp   quốc. Vì nói được tiếng Anh nên tôi vội hỏi:
           trong đó, thật bi thảm làm sao!                            - Tôi đang ở đâu đây? Các ông là người nước
                 Lúc  đó  vào  khoảng  3,  4  giờ  đêm,  trăng  mờ   nào?
           nhạt  không  nhìn  rõ  mọi  vật  nhưng  họ  dùng  đèn

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                  84
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89