Page 319 - index
P. 319

NGHĨ VỀ NGƯỜI VỢ LÍNH





           Võ Đại Tôn

                                                                    Thùng lựu đạn chỉ còn đây một quả
                                                                    Em dâng anh với cả tình yêu.

                                                                    Chị Thàng đã tự sát cùng với hai con trẻ để đi
                                                                  theo chồng là Nghĩa Quân Lê Văn Hùng vào cõi
                                                                  vĩnh hằng, cô đơn, côi cút và âm thầm trong cuộc
                                                                  chiến. Người vợ lính đã nuôi con bằng gạo Quân
                                                                  Tiếp Vụ, hạnh phúc bình thường qua bữa cơm với
                                                                  cua đồng cá nội. Ảnh của chị đã được treo lên tại
                                                                  góc  đường  Hồng  Thập  Tự  và  Lê  Văn  Duyệt  ở
                                                                  Saigon một thuở nào giữa dòng người thờ ơ qua
                                                                  lại. Người phụ nữ miến Nam với nụ cười đơn sơ

             Đêm xứ người, trời bỗng nhiên trở lạnh. Chập         chất phác, e ấp qua mảnh khăn rằn. Từ Bến Hải
           chờn qua khói thuốc còn đọng lại trong căn phòng       đến Cà Mau, bước chân của người vợ lính ẳm con
           âm u, tôi nghe tiếng nấc của bà quả phụ Thiếu          đi theo chống khắp bốn vùng chiến thuật. Không
           Tướng Lê Văn Hưng thoát ra từ cuộn băng ghi            có những móng chân đỏ hồng nhưng đã tạo nên
           âm: “Xin mình cho em chứng kiến giây phút cuối         những vần Thơ dường như huyền sử.
           cùng của  mình...”. Một  tiếng đạn nổ, khô khắc          Tôi quay lại bấm máy. Tiếng nói của Đại Tá
           vang lên từ ống loa hay từ một thuở nào trong cơn      Hồ Ngọc Cẩn vang lên qua từng loạt đạn nổ ...
           biến loạn. Có lẽ cũng từ lòng tôi. Ngậm ngùi, tôi      “Thiếu Tướng biểu y lệnh hả Chị ? Dạ, tôi sẵn
           đứng dậy tắt máy. Nhìn ra khung cửa mù sương,          sàng...”
           trí tưởng nhạt nhòa lại đưa tôi về một vùng trời         Tôi lại tắt máy, không dám nghe nữa, có lẽ vì
           hẻo lánh Tiền Giang với khu đồn Giồng Riềng bó         mặc cảm tự ti, hay thấy mình quá nhỏ bé trước
           rọ trong mấy vòng kẽm gai hoen rỉ và mười sáu          những tiếng vọng anh hùng. Lại châm thêm điếu
           quả lựu đạn cuối cùng. Nghĩa Quân Lê Văn Hùng          thuốc, ngọn đồi Chu Prao hiện về. Người nữ sinh
           và người vợ lính Phạm Thị Thàng. Hơn mấy chục          sắc tộc Thái Trắng sinh tại Đơn Dương, hoa khôi
           năm về trước, thuở tóc tôi chưa đau từng sợi bạc.      Đà  Lạt  một  thời  với  tên  Đèo-Nàng-Hoa.  Lấy
           Quân ta tăng viện, chiếm lại khu đồn sau trận tiến     chồng là Trung Sĩ Biệt Kích Trường Sơn, tên Neo
           công biển người của địch. Trong khói lửa ngập          Krông, da sạm đen với bắp tay cuồn cuộn như một
           vùng, hỏa châu bừng sáng, tiếng nấc của thương         nhánh  cây  rừng.  Trong  một  lần  đi  toán,  Neo
           binh và tiếng vặn mình của gỗ sắt hòa lẫn với tiếng    Kkrông đã không về lại. Tặng tiền tử của chồng
           nổ rời rạc của vài viên đạn gặp lửa bùng lên. Tôi      cho một viện mồ côi, Đèo-Nàng-Hoa đã đi tu và
           nghe anh Phó Đồn cụt chân kể lại : - sau khi chồng     xin chuyển ra làm việc trong trại cùi ở Qui Nhơn.
           bị tử thương, chị Thàng ẳm hai con nhỏ núp sau ụ       Có một lần tôi gặp lại nàng khi tôi đến thăm mộ
           đất với một thùng lựu đạn 16 quả. Cánh tay của         Hàn Mặc Tử. Người nữ sinh vợ lính thuở nào như
           người vợ lính vung lên, từng tiếng nổ ầm, át cả        bóng của huyền thoại đã trở thành Dì Phuớc. Nhìn
           tiếng khóc trẻ thơ. Mười lăm quả lựu đạn vút đi,       cặp mắt đen mà nghe cả tiếng thông reo. Bàn tay
           ngăn chân biển địch.                                   của Dì Phước Đèo-Nàng-Hoa đã bắt đầu ửng đỏ
                                                                  bệnh phong, sự thật hay do tôi tưởng tượng ? Khi
                                                                  ra khỏi trại cùi, tôi không dám quay nhìn lại, tâm
                                                                  hồn  của  người  vợ  lính  bình  thản  đã  nạm  vàng



                                                                                                               319

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   314   315   316   317   318   319   320   321   322   323   324