Page 321 - index
P. 321
Chân Dung Người Vợ Lính VNCH
Trong cuộc sống, sự thành công hay thất bại một xã hội kỹ nghệ mà bước đầu chưa thể hội
nào cũng có cái giá của nó. Trong chiến tranh nhập. Hụt hẫng vì phút chốc, từ chế độ tự do bị
cũng vậy, cái giá của những chiến tích lừng danh đẩy vào chế độ độc tài cộng sản trên toàn cõi Việt
mà Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa (QLVNCH) Nam!
phải trả, là những đồng đội đã hy sinh, những Cảnh đời thứ nhất. Trong cuộc đời tỵ nạn, vợ
đồng đội khác đã để lại một phần thân thể trên chồng con cháu có cơ hội bên nhau, cùng chia xẻ
khắp miền đất nước, và hệ lụy dài lâu là những khổ đau, cùng gánh vác nhọc nhằn, cùng nhận
đứa trẻ vĩnh viễn xa cha, những người vợ vĩnh chung nỗi nhục! Nỗi nhục phải rời khỏi quê hương
viễn xa chồng! Người quân nhân hy sinh vì tổ VN trong thân phận lưu vong! Với những bà vợ
quốc, là sự hy sinh cao cả mà tổ quốc mãi mãi ghi chúng ta, vốn sinh ra và trưởng thành trong xã hội
ơn. Nhưng, hình ảnh người quả phụ, với một nửa nông nghiệp, nay phải cùng chồng từng bước hội
tâm hồn, một nửa con tim, một nửa phần hơi thở, nhập vào xã hội kỹ nghệ nơi định cư mới, đã phải
theo chồng lên đài tổ quốc ghi ơn, và những nửa đêm đêm đếm bước từ bến xe công cộng về nhà
còn lại có trách nhiệm trang bị cho các con một trong màn sương tuyết lạnh sau những giờ nhọc
hành trang vào đời, phải được thừa nhận là sự hy nhằn nơi hãng xưởng. Lạnh đến nỗi không biết
sinh không kém phần cao cả như người chồng giọt nước lăn trên má là nước mắt, hay mảnh tuyết
dũng cảm nơi chiến trường, rất xứng đáng được vừa tan!
chúng ta kính trọng. Cảnh đời thứ hai. Trong xã hội mà kẻ thắng
Cũng trong chiến tranh VN, chồng ở chiến trận đầy lòng thù hận, thì gia đình ly tán, sự sống
trường, vợ ở nhà quán xuyến công việc gia đình bị bóp nghẹt đến tận cùng của khổ đau, của nước
mà công việc gia đình nhiều đến nỗi có những mắt bởi chính sách bịt mắt, bịt tai ,bịt miệng! Cái
việc chưa kịp đặt tên, nhưng tất cả đều là việc. chế độ mà những người lãnh đạo luôn miệng
Chăm sóc các con, chăm sóc tình thân gia đình huênh hoang là “dân chủ gấp trăm lần dân chủ tư
quyến thuộc, chăm sóc tình bạn bè bằng hữu. Để bản”, lại bắt mọi người phải sống trong nỗi sợ hãi
rồi, những giờ phút yên tỉnh về đêm khi các con triền miên với những đôi mắt rình rập quanh năm
chìm trong giấc ngủ, mơ màng nghĩ đến chồng nơi suốt tháng!
chốn xa xôi, hay đang trong chiến trường khốc Cảnh đời thứ ba. Riêng với những bà vợ ở lại
liệt, với bao khắc khoải lo âu, nhớ thương, sầu mà chồng đã vào tù, còn tệ hơn nhiều so với hai
muộn! cảnh đời nói trên. Hằng ngày phải đối phó với bọn
Rồi chiến tranh chấm dứt trong nỗi nghẹn ngào cầm quyền địa phương, cái bọn mà đầu óc toàn
uất hận, bởi đây là cuộc chiến mà cuối cùng “bị đất sét, bả đậu và rác rưởi, chỉ biết đe dọa, đàn áp
chấm dứt để thua trận”! Sau lời tuyên bố của Tổng để cướp đoạt. Đồng thời phải chăm lo cuộc sống
Thống cuối cùng, hàng trăm ngàn đồng bào, quân các con từng ngày, lo nuôi chồng từng tháng!
nhân, viên chức, cán chính, bỏ của chạy lấy người, Những bà vợ chúng ta, hải ngoại hay trong
tỵ nạn trên đất Mỹ. Với những thành phần tương nước, thật sự là Những Người Đàn Bà Việt Nam
tự như vậy gồm 222.809 người, lũ lượt bị cộng rất can đảm khi phải chịu đựng và vượt qua nỗi
sản gian dối lọc lừa vào 200 trại tập trung trên đau nỗi nhục nhằn đó! Đau đến nỗi không còn
khắp miền đất nước. Người 5 năm, 10 năm, 15 nước mắt để khóc, nhục đến nỗi chẳng còn lời để
năm, thậm chí 17 năm ròng rã hoặc hơn nữa, do thở than! Nếu đem so sánh giữa hai cảnh đời trong
lòng thù hận tột cùng của nhóm lãnh đạo cộng sản nước với ngoài nước, thử hỏi: “Ai đau hơn ai và
Việt Nam. Hằng trăm ngàn gia đình di tản ra ngoại ai nhục hơn ai?” Với tôi, không ai đau hơn ai,
quốc, cũng như hằng chục triệu gia đình còn lại cũng không ai nhục hơn ai! Vì nỗi đau nào cũng
trên quê hương, tất cả đều hụt hẫng. Hụt hẫng vì có cái đau riêng của nó, nỗi nhục nào cũng có cái
cuộc sống trên đất người với biết bao xa lạ trong nhục riêng của nó! Xin những ông chồng lính
321
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX