Page 320 - index
P. 320
trong khi bóng tôi bên đường chỉ là cát bụi. Tiếng mẹ và vợ lính sống mãi trong Hồn Dân Tộc với
thơ của Hàn Mặc Tử lại vọng qua gió thổi rì rào : niềm hãnh diện cô đơn.
Rồi một ngày không xa, tôi sẽ được vô vàn
“Run như run hơi thở chạm tơ vàng”. diễm phúc đứng bên cạnh đường lịch sử vinh
quang rợp bóng Cờ Vàng trên quê hương để ngắm
Tiếng của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam nhìn các mẹ, các chị, các em, mỉm cười trong ân
trầm buồn nhưng cương quyết : “Làm tướng mà nghĩa Tình Người:
không giữ được nước được thành thì phải chết
theo thành theo nước...”. Tôi nghe mủi lòng rưng Gặp nhau biết nói gì hơn
rưng. Hình ảnh của người vợ lính ven sông Thu Cười vui trong gió tóc vờn cờ bay !
Bồn dắt con qua bao chuyến tàu chợ từ Quảng
Nam ra miền Bắc tìm chồng trong tù gọi là “cải Võ Đại Tôn
tạo”. Nước mắt âm thầm chảy xuống dặm đường
oan nghiệt, chân giẫm lên sỏi đá chia lìa. Một gói
đường phèn, một lon muối ớt, với tất cả tình
thương mộc mạc, đơn sơ như thửa ruộng bờ đê,
chắt chiu từng đồng, lặn lội gần một tháng trường Em Ðừng Hỏi
gian khổ để chỉ được vài ba tiếng đồng hồ im lặng
nhìn con, nhìn chồng tả tơi trong manh áo tù
không án. Tù của một giai đoạn lịch sử oan khiên, Em đừng hỏi sao ta già trước tuổi
tù của một chế độ bạo tàn, mà người mẹ và vợ lính Khi thời gian đâu có nghĩa lý gì
không bao giờ hiểu nghĩa. Gần suốt đời cam phận Tuổi của ta được tính bằng khắc khoải
bóng mờ di chuyển theo chồng qua bao trại gia Bằng tủi buồn trên mỗi bước ta đi
binh, sinh con trong những khu đồn hẻo lánh, để
rồi hôm nay bên cạnh tên cúng cơm lại bị ghi thêm Em đừng hỏi quê hương ta có đẹp
hai chữ “Vợ Ngụy” ! Từ ngữ sao mà cay nghiệt, Khi hận thù còn nhuộm đỏ giang san
nặng trĩu hận thù! Ai mới đạp trái mìn chưa nổ kịp
Bao nhiêu năm cuộc chiến vẫn chưa tàn
Người vợ lính chẳng hiểu vì sao ?
Em đừng hỏi cha mẹ già bao tuổi
Có người cầm tấm thiệp mời dự Ngày Quân Lực, Chưa bao giờ ta kể chuyện đời ta
mấy chục năm rồi xa Tổ Quốc, nhếch môi phán Xin hãy để cho niềm đau yên ngủ
rằng: “Quân với Lực làm gì nữa, phí một ngày đi Vết thương lòng năm tháng sẽ phôi pha
chơi cuối tuần !” – Tôi cũng cầm tấm thiệp, vặn
máy tăng âm cho tiếng vang từ cuộn băng bừng Em đừng hỏi ta mong về quê cũ
lên, căn phòng dồn dập tiếng đạn xa xưa ... Tôi Chiếc lá khô còn nhớ cội thương cành
ôm đầu, quặn đau cả lòng. Từ trong tâm tưởng, tôi Ta chẳng lẽ bước chân đời lê mãi
nghe có tiếng bước chân âm thầm của những Nơi quê người làm một kẻ lưu dân?
người mẹ và vợ lính. Phạm thị Thàng, Đèo-Nàng-
Hoa... và hàng triệu bóng dáng phụ nữ Việt Nam Em chúc cho ta được tròn ước nguyện
một thời khói lửa, son sắt thủy chung, đang nhìn Vâng, ta còn mơ ước nhỏ mai sau
tôi qua màn sương lạnh. Nỡ nào quên tình đồng Ta sẽ sống để chờ ngày trở lại
đội, quên những người mẹ và vợ lính đạm bạc, Hôn một lần lên đất mẹ thương đau.
không cần lịch sử ghi danh, đã và đang khóc,
thương con thương chồng cùng thương Nước với Trần Trung Ðạo
tấm lòng biển rộng trời cao ! Hình ảnh của người
320
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX