Page 322 - index
P. 322

diểm phúc, hãy nhìn lại đôi nét về hình ảnh Những      Nam, đều trong nỗi khổ tột cùng đó! Tình trạng
           Bà Vợ Chúng Ta trong cuộc sống khổ đau thầm            bại  liệt  đó  theo  Bà  cùng  chồng  định  cư  tại
           lặng đó, mà người viết được những bà vợ trong          Houston, nhưng rồi Bà đã từ trần năm 2004!
           cuộc kể lại:                                              Sài Gòn-Hà Nội 1.736 cây số, xe lửa tốc hành
              Một cảnh đau thương. Một bà vợ cùng con cầm         chạy 72 tiếng đồng hồ, tức 3 ngày 3 đêm. Mỗi
           giấy phép “gánh gạo” nuôi chồng trên đất Bắc. Ba       người chỉ được mang theo 20 ký lô lên xe lửa,
           ngày đi, ba ngày về, 2 tiếng đồng hồ gặp gở! Khi       mang nhiều hơn số đó phải hối lộ cho một loạt
           trở về cư xá Bắc Hải, nhà bị niêm phong với dòng       nhân viên hỏa xa từ cổng vào cho đến nhân viên
           chữ “nhà vắng chủ”. Đau đớn biết bao! Xót xa biết      trên xe lửa. Hành lý ngổn ngang cả trên lối đi giữa
           dường nào! Bỗng dưng nhà bị mất! Bà gục đầu            toa xe. Ban ngày cũng phải lách từng bước chân
           vào cửa! Bà cùng gia đình định cư tại Houston,         vào chỗ trống. Còn ban đêm, thật khó mà tưởng
           Texas từ tháng 4 năm 1991.                             tượng! Hai băng ngồi đối diện, một băng 3 người.
             Một cảnh đau thương khác. Một bà vợ đã bao           Hai băng phía bên kia lối đi, mỗi băng 2 người
           nhiêu lần bị công an Phường ra lệnh đi khu kinh        ngồi. Hai đầu trên của hai băng 6 người, máng
           tế mới, nhưng bà vẫn không đi. Chúng hành hạ           được 3 cái võng cho 3 người, 1 người nằm co quắp
           bằng cách gọi bà đến văn phòng, bảo ngồi đó từ         trên sàn xe đen đúa nhầy nhụa giữa 2 băng đối
           đầu giờ đến cuối giờ, ngày nào cũng vậy, và ròng       diện, và 2 người còn lại cũng nằm co quắp trên 2
           rã 6 tháng như vậy. Một hôm, chúng bảo đưa giấy        băng ngồi. Nếu nhìn toàn cảnh của toa xe lửa sẽ
           tờ nhà để giải quyết. Khi chụp được hồ sơ nhà, lập     thấy, băng ngồi đầy người nằm, những chiếc võng
           tức tên công an ra lệnh trong vòng 24 tiếng đồng       bé xíu che kín trên đầu băng, cả lối đi vốn dĩ đã
           hồ bà phải ra khỏi nhà. “Ôi! Còn nỗi đau nào cao       nhỏ hẹp cũng đầy người nằm chen lẫn trong đống
           hơn nỗi đau này trong cảnh đời thua trận!” Bà xiêu     hành lý thật hổn độn. Những bà vợ thăm chồng,
           vẹo trên đường về nhà cách đó mấy dãy nhà liên         mang theo hằng trăm ký lô, biết bao là nhọc nhằn
           kế cũng trong cư xá Bắc Hải, và gục ngã ngay           gian khổ khốn khó!
           trước  nhà!  Bà  cùng  gia  đình  định  cư  vùng  bắc     Giả  thử,  nếu  những  ông  chồng  chứng  kiến
           California từ năm 1993, nhưng chồng đã qua đời         những hành khách nằm cong queo trong cái gọi là
           vào năm 2003.                                          chiếc võng kia, hay co quắp giữa những gói quà
             Một cảnh đau thương khác nữa. Một bà vợ có           đầy ấp tình thương trên sàn xe lửa nhớp nhúa đó,
           chồng bị giam trên đất Bắc hằng chục năm trời,         là những bà vợ của mình, liệu có cầm được nước
           bỗng dưng mất liên lạc. Bà lặn lội khắp các cơ         mắt  không?  Nghe  nói  lại,  nghe  thuật  lại,  ông
           quan  tại  Sài  Gòn,  Hà  Nội,  tốn  kém,  mệt  nhọc,   chồng  nào  cũng  đớn  đau  thương  cảm  cho  tình
           nhưng hoàn toàn bặt tin. Nỗi buồn đến với bà quá       cảnh  những  bà  vợ  quanh  năm  gánh  gạo  nuôi
           sức chịu đựng của người phụ nữ tuổi 50, mà có          chồng! Nhưng không có đớn đau thương cảm nào
           lúc bà cảm thấy như mình đang bên bờ vực thẳm,         có thể đem cân bằng nỗi đớn đau thương cảm của
           rồi ngã dần xuống…… Bà bị tai biến mạch máu            những bà vợ trọn tình vẹn nghĩa như vậy được cả!
           não, nằm bất động một chỗ. Nhiều tháng sau đó,            Tôi hình dung những bà vợ chúng ta qua hình
           bất ngờ, người nhà của bà nhận được giấy cho           ảnh trên đây mà chính tôi trông thấy khi tôi ra trại
           phép bà thăm chồng. Trại tù chỉ cách nhà vỏn vẹn       tập trung cùng với 90 “bạn đồng tù”, từ Nam Định
           1 cây số (đó là khám Chí Hòa). Bạn bè khiêng bà        về Sài Gòn bằng xe lửa đúng 72 tiếng đồng hồ hồi
           đến nhà tù. Cả hai “chồng đứng đó, vợ liệt toàn        tháng 9 năm 1987.
           thân”, chỉ biết nhìn nhau, òa khóc…! Khóc cho            Trên  đây  là  một  cố  gắng  dựng  lại  hình  ảnh
           mình! Khóc cho cuộc đời! Phải chăng, mọi khổ           “Những Bà Vợ Chúng Ta”, nếu không rõ nét thì
           đau trên cõi đời này đang bao quanh hai con người      ít ra cũng là những nét chính của hình ảnh ấy, qua
           đau khổ đó? Không. Không chỉ có vậy.                   sự kết nối bốn hợp phần sau đây: Hai hợp phần
             Mà là tất cả những bà vợ có chồng bị cộng sản        trong chiến tranh, là những bà vợ mà chồng đã hy
           giam giữ trong tù, tiêu biểu qua 3 cảnh đời trên       sinh, và những bà vợ mà chồng đang chiến đấu.
           đây trong hàng vạn cảnh đời trên đất nước Việt




                                                                                                               322

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   317   318   319   320   321   322   323   324   325   326   327