Page 324 - index
P. 324
Góc Tối
Hà-Việt-Hùng
Thằng Trẻm chạy về phía bờ-sông, hy-vọng Họ hô-hào, “hạ quyết-tâm” bắt không sót một
nơi đó vắng người, lính mã-tà ít khi ra tới. Một tay người nghèo nào để làm đẹp và sạch-sẽ thành-
ôm-chặt thùng đồ-nghề đánh giầy, một tay kéo phố. Những người nghèo, bao gồm những người
cạp chiếc quần rộng thùng-thình, nó vừa thở hổn- ăn-xin, lưu-manh, trộm-cướp, đĩ-điếm…là những
hển, vừa chạy bán sống bán chết. Bây-giờ, nó mới thành-phần “xấu” trong xã-hội, và đương-nhiên
nghĩ đến hai chữ mã-tà. Hồi bà-nội nó còn sống, gồm cả những đứa trẻ đánh giầy, những người bán
thỉnh-thoảng nó lại nghe tới hai chữ đó. Bà-nội nó vé-số, những bà bán hàng-rong, những người
giải-thích mã-tà là lính thời Pháp-thuộc, hung-dữ lượm bao ni-lông… kiếm tiền một cách lương-
có tiếng. Vì vậy, từ khi bà-nội chết, thằng Trẻm thiện bằng mồ-hôi và nước mắt của mình.
cứ gọi bất-cứ thứ lính nào làm việc cho chính-phủ Mấy năm gần đây, thành-phố đang cố “vươn-
là mã-tà tất. lên” thành trung-tâm du-lịch quốc-tế. Nó được
Ngày hôm-qua con Sắt cho nó cái quần. Nó đánh-giá là thành-phố lớn thứ năm trong cả nước
cười toét, rồi hí-hửng mặc vào. Cái quần quá rộng về mật-độ dân-cư. Các nhà cao-tầng, biệt-thự
so với thân-xác ốm-nhom của thằng bé mười hai lộng-lẫy đua-nhau mọc lên như nấm. Người dân-
tuổi như nó. Kệ. Có mặc là tốt rồi. Đỡ tốn tiền nghèo rỉ-tai nhau, nhà đó là của ông Chủ-tịch,
mua. Nó cũng chẳng thèm hỏi con Sắt lượm được biệt-thự kia là của bà vợ-bé ông Giám-Đốc, công-
cái quần ở đâu. Sau khi có cái quần “mới”, nó vứt ty dệt may nọ có phần hùn của ông Bí-thư, vân-
cái quần cũ hôi-hám đã rách bươm vào thùng-rác vân… Toàn là tài-sản của các “đầy-tớ nhân-dân”.
ở sau quán cà-phê Nhịp-Tim. Rồi nó cứ mặc cái Các “đầy-tớ nhân-dân” ngon-lành như vậy, trong
quần rộng đó, cột bớt bụng bằng một sợi dây ni- khi những người chủ lại phải sống cầu-bơ cầu-bất,
lông, đeo theo cái thùng gỗ đựng đồ-nghề đánh không nhà không cửa, trên răng dưới thìu-biu, và
giầy, ra vào khắp các quán trong thành-phố. Hôm đang bị xô-đuổi ra khỏi thành-phố. Người dân
nay bị đuổi bắt, cái quần rộng này lại là một trở- thắc-mắc, không hiểu các “đầy-tớ” của họ đào đâu
ngại. Lúc nó cần chạy nhanh, cái quần lại kéo rì ra tiền để mua xe-hơi đẹp, xây nhà cao cửa rộng,
về phía sau. Cũng may, nó không bị núm. ăn xài phung-phí, nếu không phải từ đồng tiền bất-
Gió từ dưới sông thổi lên mát-rượi, nhưng chính, mánh-mung, buôn-lậu, tham-nhũng, hối-
thằng Trẻm không để ý đến chuyện đó. Bấy giờ, lộ, đầu-cơ tích-trữ mà ra? Có bao nhiêu người trở
quanh khu-vực quán cà-phê Nhịp-Tim trên đường nên giầu-có mà không làm những chuyện bất-
Bạch-Đằng, lính mã-tà giăng lưới thật kín, tưởng lương? Thật ra, chỉ có trời mới biết.
một con chuột hay con mèo cũng khó lọt qua. Người dân cứ ùn-nhau từng ngày tới đây để tìm
Thành-phố đang có chiến-dịch truy-quét những đất sống. Có những người từ phía bắc chạy vào
người ăn xin, những tên lưu-manh, trộm-cướp, kể bán sách báo và băng đĩa lậu, từ phía nam chạy ra
cả đĩ-điếm ra khỏi thành-phố. Họ gọi chung buôn thúng bán bưng. Dù “nghề-nghiệp” gì, họ
những người này là “tàn-dư”. Bốn mươi năm trôi vẫn là những người cùng-khổ trong xã-hội. Họ
qua, một thời-gian không thể cho là ngắn, vẫn đến thành-phố này để kiếm tiền, vì dù sao ở đây
không sao giải-quyết được cái “tàn-dư” này. Lạ vẫn dễ sống hơn nơi chôn nhau cắt rốn của họ.
thật. Lực-lượng “vô-sản” này tăng nhanh với vận-tốc
chóng mặt. Chẳng ai rỗi hơi làm thống-kê, nhưng
ước-tính số người này có lúc đã tròm-trèm ba
324
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX