Page 402 - index
P. 402

người  già  đã  trở  thành  gánh  nặng  cho  con  cái,   gàng của bác mà mủi lòng, một tách uống cà phê
           những người già đã bị lãng quên hay bị xua đuổi        đong đầy Oat Meal, đổ vào một tô lớn, rót nước
           của gia đình, mà xã hội dù có nhân đạo tới đâu         nóng từ bình thủy ra, khuấy đều chừng 2 phút, chờ
           cũng khó kham nỗi với số người cao niên ngày           nguội  và ăn, không cần nước mắm  hay xì  dầu,
           càng nhiều.                                            hoặc một loại gia vị nào khác. Bác bảo từ khi có
             Một lần tôi đưa bác đi tái khám bệnh phổi, tôi       thẻ EBT, tôi không còn lo thiếu xì dầu nữa, nhưng
           ngồi chờ bác ở phòng đợi thật lâu, và khi bác trở      nhịn được cái gì hay cái đó, với lại bác sĩ bảo ăn
           ra cùng với một vị bác sĩ người Việt còn trẻ, vị       mặn cũng không tốt .
           bác sĩ này lấy ví ra 3 tờ bạc 20 đồng và nói "cháu       - Bác ăn như thế này mỗi ngày sao ?
           chỉ còn bao nhiêu tiền mặt, nhưng cháu có một            - Vâng, chỉ vậy thôi, tôi đâu có cần gì thêm, chỉ
           căn  phòng  trống  trong  Building  này,  có           cần một căn phòng nhỏ, đủ đặt một cái giường là
           Microwave, khi nào bác cần thì gọi cho cháu, bác       được rồi, thế nhưng đời tôi quả là cùng khổ, mà
           hãy nhớ là bác còn chúng cháu ở đây. Ông quay          thực ra tôi đâu có cầu sống lâu, sống thọ, sống
           sang nhìn tôi và dặn chú làm ơn để ý tới bác này       không có gì vui, thì chết đâu có gì buồn, sỡ dĩ tôi
           với, người già nào cũng có một nỗi khổ khi sang        vẫn đi bác sĩ là vì tôi sợ đau đớn, cũng như tôi
           đây."                                                  không đủ can đảm để tự tử, còn chết ư, tôi nghĩ tới
             Suốt quãng đường về tôi cứ mãi suy nghĩ về           rất thanh thản, trên đời tôi không còn gì mê luyến
           người bác sĩ đầy long nhân ái ấy. Y thuật và y đạo,    thì chết đi tôi đâu có gì tiếc nuối, chỉ cầu sao cho
           điều nào được người ta coi trọng hơn trên đất nước     được  chết  thật  nhanh,  không  đau  đớn,  đó  là
           này. Tôi hỏi bác Thụy về vị bác sĩ ấy, được biết       nguyện vọng duy nhất còn lại của tôi.
           ông ta tên là DR. Albert H. Lee, chuyên khoa về          Thường thường bác hay kể cho tôi về những
           phổi, là bác sĩ đang làm việc tại hai bệnh viện lớn    bữa cơm dã chiến của bác, như bữa ăn của những
           ở thành phố này, và rất được bệnh nhân quý trọng       người lính ngoài mặt trận. Bác mua một cái bếp
           cả về chuyên môn lẫn đạo đức.                          gas nhỏ bỏ trong túi vải mang theo bên mình mỗi
             Bác Thụy cho biết, thường ngày bác dậy rất           khi đi bộ, một bình thủy nước sôi, một tách cà phê
           sớm vì không ngủ được, có đêm bác chỉ ngủ 3            Oat meal, một cái tô và muổng. Buổi trưa ngồi vào
           tiếng đồng hồ, rồi cứ suy nghĩ lung tung về chuyện     một góc nào đó trong Park, nơi người ta cho phép
           đời, chuyện gia đình, về thời gian đi tù cải tạo,      nướng BBQ, bác mở hộp cá ra, hâm nóng bằng
           thời gian đi dạy dưới chế độ cộng sản.                 bếp gas chừng 2 phút, rồi đổ nước sôi trong bình
             Bác kể sau khi được thả ra tù, vì tốt nghiệp đại     thủy vào tô và khuấy Oak meal lên ăn, bác chỉ về
           học trước 1975, nên bác không bị đuổi đi Kinh Tế       nhà vào xế chiều, làm thức ăn tối và nấu nước sôi
           mới, mà được kêu đi dạy. Là một giáo sư dạy Lý         đổ vào bình thủy, chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm
           Hóa nhiều năm, kinh nghiệm đặc biệt về phương          sau, và những việc này luôn luôn làm xong trước
           pháp dạy Luyện thi, nên các Trung Tâm Luyện thi        khi con gái bác về nhà, ăn chiều xong, bác lại chui
           dạy ngoài giờ đều mời bác cộng tác, bác dạy cả         vào căn phòng nhỏ dấu mình trong đó, để không
           sáng, chiều và tối, nhờ đó mà gia đình bác có được     phải gặp mặt con gái nghe nó nói nặng nói nhẹ và
           cuộc sống tương đối so với những anh em khác đi        đuổi nhà.
           học tập về, và các con bác cũng từ đó mà học đến         Bác tâm sự rằng, đôi lúc muốn ôm mấy đứa
           nơi đến chốn trước khi ra nước ngoài.                  cháu một chút, nhưng thật rất khó, vì chúng nó sợ
             Trước ngày sang Mỹ, bác bán đi căn nhà, thu          má la, lâu lâu con cháu lớn lén vào phòng ông,
           gom tài sản lại, cũng đựoc vài ba chục ngàn đô la,     đưa ngón tay lên môi làm dấu với ý bảo ông im
           đều đem cho con hết, bây giờ nếu quay về, không        lặng, ngồi chơi với ông một lúc rồi chạy ra. Có
           còn nhà để ở, và biết lấy gì làm kế sinh nhai, vì      những khi chúng nó vào phòng ông, má nó biết
           tuổi đã cao rồi, làm sao xin được việc làm, đó là      được là la mắng chúng liền. Ông cháu gặp nhau
           chưa nói tới những phiền toái khác từ xã hội, thật     như đi thăm tù cải tao, thật là một hoàn cảnh đặc
           là tiến thoái lưỡng nan, bác tâm sự. Có một buổi       biệt hiếm hoi. Nghe bác kể lại, tôi đành tìm cách
           trưa tôi tìm tới bác, chứng kiến bữa cơm trưa gọn      an ủi bác, kể cho bác nghe về những đứa cháu phá




                                                                                                               402

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   397   398   399   400   401   402   403   404   405   406   407