Page 399 - index
P. 399

Phúc ấm con ban !!!






             *Đọc để cảm thông cho một bạn đồng ngũ sau           chịu trong cuộc sống tuổi  già trên đất  nước xứ
           những  tháng  năm  ở  tù  cải  tạo  nay  sang  sống    người.
           những  ngày  cuối  đời  ở  Mỹ  với  muôn  vàn  bất       Tôi đến Mỹ như đã nói là rất muộn màng so
           hạnh, đớn đau..!*                                      với nhiều đồng đội, và những người bạn thân tình
             Tôi đến Mỹ rất trễ, đến từ một quốc gia thứ ba,      thủa nào cũng đã tản lạc mỗi đứa một nơi, và ở
           nên ba mươi năm sau ngày mất nước tôi mới đặt          đây , trong vòng 50 dặm vuông hay vài trăm dặm
           chân lên xứ cờ hoa. Văn hóa và hệ thống xã hội         dài, tôi cô đơn không bè bạn. Mỗi ngày, ngoài việc
           nơi đây có những khác biệt so với nơi tôi đã sống,     nhổ cỏ vườn sau, nhặt lá vườn trước, đưa đón bốn
           và điều dễ thấy nhất là nếp sống của xã hội Mỹ         cô cháu đi học, tôi chỉ còn biết đi bộ, nhìn đồi núi
           như vội vàng, cạnh tranh, và tấp nập hơn, so vơi       nối tiếp nhau trên thành phố này để mơ mộng về
           nơi tôi đã sống, êm đềm và lặng lẽ.                    núi rừng quê tôi, nơi mà hàng chục năm tôi và
             Người Việt ở đó ít hơn, nếp sống và sinh hoạt        đồng đội chung sống, có khi gian nan, mà cũng có
           của gia đình còn mang nhiều nét truyền thống của       lúc thật thơ mộng. Và rồi trong một trường hợp
           nơi chôn nhau cắt rún. Người ta rất than tình và       ngẩu nhiên, tôi đã gặp được bác Thụy, một người
           chân tình khi bắt gặp nhau nơi công cộng, giáo         Việt Nam cô độc, cũng lạc lỏng đến nơi này như
           đường hay chùa chiền. Và nhất là những lúc được        tôi.
           thông báo có người Việt từ nước khác tới định cư,        Cũng  là  một  thói  quen  như  nơi  tôi  đã  từng
           là những người già, những người có phương tiện,        sống, hễ gặp được người nào mà tôi đoán là dân
           tình nguyện đưa đón, hướng dẫn các thủ tục nhập        nước tôi, thì tôi không ngại ngùng đến làm quen,
           cư, những giấy tờ cần thiết cho một đời sống mới.      và câu hỏi đầu tiên của tôi thường là " Ông nói
           Có lẽ đất Mỹ, nơi tôi đang sống, có cái khung cảnh     được tiếng Việt nam không? " Nếu người đó trả
           xa lạ hơn, vì những núi đồi trùng trùng điệp điệp,     lời họ là người Việt thì tôi nhất định rất vui mà hỏi
           đôi lúc cho tôi cái cám giác như đang đi trên đèo      chuyện. Tôi quen bác Thụy cũng trong trường hợp
           Ngoạn Mục, quảng đường từ Phan Rang lên Đà             tương tự.
           Lạt một thủa nào. Cảm giác êm ái đó làm tôi liên         Từ lần gặp đó, tôi hay tìm tới bác vào mỗi cuối
           tưởng tới khu đồi mà dòng Donbosco tọa lạc, nơi        tuần hoặc là những khi bác gọi tôi đến, và lúc nào
           có hoa Anh đào nở rộ mỗi bận Xuân về, màu hoa          bác cũng mở đầu bằng câu " chúng nó đi cả rồi ",
           rực rỡ giữa núi đồi hung vĩ đầy thơ mộng của cao       ý của bác là các con đã đi làm hết. Tình thân của
           nguyên.                                                chúng tôi từ đó ngày càng thân thiết hơn, bác kể
             Cũng đã mấy chục năm bỏ lại quê hương, bỏ            cho tôi 12 năm trong quân đội, phục vụ cho một
           cả những chiều lộng gió của núi rừng Đà Lạt và         đơn vị Quân báo, hoạt động trên lảnh thổ Quân
           Di Linh, không hiểu những nơi chốn ấy bây giờ          Đoàn I, bị thương nhiều lần, nhưng lần nào cũng
           đã thay đổi ra sao, màu chè xanh của Bảo Lộc còn       may mắn qua khỏi. Bác đến Mỹ không thuộc diện
           xanh như màu xanh ngày cũ, khu chợ Hoa Đà Lạt,         HO, vì thời gian bác được thả, Phòng công tác
           hay bờ Hồ Xuân Huơng còn dương liễu rũ xuống           nước  ngoài  thuộc  công  an  Thành  phố  Hồ  Chí
           ven bờ, mà những hồn thơ ngày đó đã ví von như         Minh ở 161 Nguyễn Du, Quận I, còn đóng cửa,
           mái tóc thề của mấy cô sơn nữ cao nguyên. Bao          nên bác vượt biên, bị bắt cho đến khi chương trình
           nhiêu đã mất, bao nhiêu còn giữ, bao nhiêu còn         HO được thực hiện, bác vẫn còn ở trong tù, do vậy
           nhớ được trong tâm trí của trang lứa chúng tôi.        bác đến Mỹ theo chương trình Đoàn Tụ, con gái
             Cái mất mát hẳn nhiên đã làm chúng tôi đau           bảo lảnh hai vợ chồng nên không được hưởng một
           đớn xót xa, nhưng chưa chắc đã bằng những chua         trợ cấp nào của Chính phủ Mỹ như diện HO, tất
           chát, bẽ bàng, mà trang lứa chúng tôi phải gánh        cả đều do thân nhân bao bọc.





                                                                                                               399

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   394   395   396   397   398   399   400   401   402   403   404