Page 400 - index
P. 400
Thời gian ở lại Việt Nam, bác đi dạy học, cũng bổng dưng nghe thèm một tô phở, nhưng cũng
như trước khi động viên bác là một Giáo sư dạy không cách nào có được, "Ông ạ, có đêm tôi
Vật Lý tên tuổi tại Sài Gòn, lương giáo viên tuy không ngủ được chỉ vì nghĩ tới mùi ngò gai và rau
không khá, nhưng cũng đủ cho hai vợ chồng bác quế bỏ vào tô phở mà chảy nước miếng hoài
sống tạm qua ngày, nhất là bác được các trung tâm không ngủ nổi, thèm như là thèm được ăn đường
chuyên Lý mời cộng tác, nên dạy cả sáng, chiều lúc ở trong trại tù ".
và tối. Vã lại mỗi năm, các con bác gởi cho một Tình cảm con người hình như rất mỏng manh,
vài trăm đô la vào dịp Tết, hai vợ chồng lại dành không phải bền chắc, và rất dễ gãy đổ, từ tình vợ
dụm mua một chỉ hay 5 phân vàng hầu dùng cho chồng, cha con hay anh em, và nghèo đói là mối
việc ma chay sau này, cho đến năm 2003, con gái đe dọa nghiêm trọng nhất đối với tình cảm. Cổ
bác viết thư báo tin cho biết là đã làm hồ sơ bảo nhân cũng đã từng nói "phú quí sinh lễ nghĩa, bần
lảnh cho ba má, bác cũng chẳng hy vọng gì, vì thời cùng sinh đạo tặc", cái gì người ta bảo "tiền tài
gian đợi chờ dường như đã quá mòn mỏi, vã chăng như phấn thổ, nghĩa trọng như thiên kim" có
tuổi đã cao, đi đâu cũng chỉ kiếm hai bữa cơm mà chăng, chỉ là trong đạo đức kinh hay sách vở của
thôi, nên gần như vợ chồng bác không nghĩ tới Thánh hiền mà thôi. *Không có tiền, nguyên lý
chuyện ra đi, cho đến năm 2006, bác được gọi bổ nào cũng bị bỏ quên, đạo đức nào cũng dư thừa,
túc hồ sơ, rồi cuối năm đó, bác được phỏng vấn, và tình cảm nào cũng mai một.* Đặc biệt là ở một
theo bác kể thì có lẽ vì lợi tức của con gái bác cao, xã hội mà mọi nền tảng đều lấy lợi nhuận làm
nên họ cho đi nhanh và rồi đầu tháng 4 năm 2007 chuẩn.
bác được sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, cha mẹ
nhưng tính cho đến nay, bác vẫn chưa hội đủ điều ở nhà con cái thì nhẫn nhục và hy sinh. Con cái
kiện thi nhập Quốc tịch Hoa Kỳ . ở chung với cha mẹ là tự nhiên, nhưng cha mẹ ở
Thời gian đầu sống với con cái vui vẻ lắm, vì chung với con cái lại ưu phiền, vì lúc nào cũng
còn mới, tình cảm còn mới, mọi thứ còn mới và phải nhìn mặt mủi con cái, phải xem chừng nó vui
còn mới là còn vui vẻ,* rồi từ từ bác được một buồn bất chợt ra sao.* Muốn mở cái TV cũng phải
người quen giới thiệu đi làm assembler cho một lựa lúc nó vui vẻ, muốn mở cái CD nghe nhạc
hảng điện tử, lương $10/giờ, hai vợ chồng già thật cũng tùy thời cơ nó buồn hay giận, lại còn phải
là hạnh phúc, cứ cuối tuần là hai ông bà rủ nhau coi sóc con cái cho chúng, nhỏ thì cho đi tiêu đi
đi WaltMart hay Target mua áo quần và đồ chơi tiểu, rửa đít, cho ăn, tắm giặt. Lớn thì đưa đón tới
cho các cháu, nhưng rồi kinh tế ngày càng suy trường, có khi còn bị chửi mắng, đành chỉ biết cúi
thoái, sau gần hai năm làm assembler, bác mất mặt dấu nước mắt đi. Họa hiếm lắm, chúng cho
việc làm, không có cách nào xin được việc khác, vài ba trăm bạc vào dịp lễ nào đó thì lại coi như
vã chăng, những người trẻ còn chưa xin ra việc phúc ấm chúng ban cho .
làm thì ông già 63 tuổi như bác dễ gì tìm được Con cái ở nhà cha mẹ thì hạnh phúc, *cha mẹ
việc, nên bác đành xin tiền thất nghiệp, và được ở nhà con cái thì nhẫn nhục*, chính là chổ này.
hưởng thất nghiệp hai năm, khoảng thời gian này Một buổi sáng bác gọi tôi tới nhà, chỉ cho tôi một
bác cho biết rất là buồn, suốt ngày vợ chồngcứ tờ giấy con gái bác viết để lại trên bàn cho bác, tôi
mong cho hai đứa cháu đi học về để chơi với cháu cầm lên đọc: "Theo luật bên nầy, chủ nhà có
cho đỡ buồn, rồi thì cứ vườn sau sân trước, vợ quyền gọi cảnh sát đến bắt buộc người thuê phải
chồng thi nhau nhặt cỏ, tưới cây, hay lên đồi lượm ra đi, nếu người chủ đã thông báo cho người thuê
những viên đá hình dáng đẹp đem về lót quanh hai lần bằng thư. Ba không trả tiền nhà, nhưng
mấy bụi hồng cho hết thời gian. con cũng coi ba như người thuê nhà, đây là lần
Bác cũng năng nổ đi tham gia sinh hoạt các hội thứ hai con yêu cầu ba dọn ra, ba đừng ép con
đoàn, như hội người già, Hội SQ/TBTĐ, nhưng phải gọi cảnh sát". Tôi đọc đến đây, bổng nhiên
rồi tiền trợ cấp thất nghiệp hết, và khó khan đến nước mắt tôi trào ra, bác nhìn tôi và nấc lên thành
với bác bây giờ là tiền đổ xăng, bác không biết xin tiếng, bác cũng bật khóc. Tôi ôm hai vai bác và
ai hai chục bạc để mua xăng, bác nói, một đôi khi nói "Hãy yên tâm, không có luật như vậy đâu, nếu
400
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

