Page 403 - index
P. 403

phách của tôi, mọi thứ trong phòng tôi mỗi ngày        một điều mà không ai ngờ được, đó là sống trong
           được xếp theo một kiểu, computer của tôi được          một siêu cường bậc nhất, mà người dân chỉ thèm
           load đầy các games "comp của ông ngoại dễ xài          một ổ bánh mì khong cũng không có để ăn, cái
           hơn, con thích games trong comp của ông ngoại          ước mơ nhỏ nhoi ấy đã ở dưới mức tầm thường
           hơn" thế là cái computer của tôi bận dài dài, chỉ      rồi, vì kể cả những người vô gai cư trên thành phố
           trừ khi chúng đi học. Cho nên chơi với cháu chưa       này, cũng không ai có một ước mơ như bác Thụy.
           hẳn là hạnh phúc đâu bác ạ .                           Có ai quanh đây đang lâm vào tình cảnh của bác
             Bác kể cho tôi những bữa cơm chấm xì dầu thật        hay không tôi không rõ, cũng có thể có người bị
           cảm động. Mới đầu bác hỏi tôi : “Ông có bao giờ        gia đình hắt hủi, con cái bỏ rơi và xua đuổi, nhưng
           mút xì dầu chưa ?” Tôi trả lời là tôi không hiểu ý     đến một đồng xu dính túi cũng không có thì tôi
           bác.                                                   không tin.
             Bác kể lại vào những tháng bác chưa có thẻ             Rồi một ngày bác nhờ tôi chở đi xin việc, bác
           EBT, bác ăn cơm với xì dầu hiệu đậu nành, nhưng        đọc được một mẫu rao vặt đăng tin cần một người
           không  dám  chan  vào  chén  cơm,  chỉ  hai  miếng     đứng tuổi, có sức khỏe, để săn sóc một ông già 83
           cơm mới nhúng đầu đủa vào chén xì dầu một lần          tuổi,  bị  bệnh  mất  trí,  bao  ăn  ở,  tiền  lương  sẽ
           và mút lấy đầu đũa, vì nếu chan vào chén cơm hay       thương lượng.
           mút nhiều lần thì sẽ hết mất, không có tiền mua          Tôi chở bác tới địa chỉ tìm gặp chủ nhà, cô chủ
           nữa. Những ngày tháng ấy, anh Hồng, ngày xưa ở         nhà tiếp chúng tôi và hỏi :
           Biệt Động Quân, và một thời làm Chỉ Huy Trưởng           - Chú xin hay chú này xin?
           Căn Cứ Rừng Lá, trước ngày mất nước anh về Phủ           - Tôi, bác nhanh nhẩu trả lời.
           Thủ Tướng, mỗi lần ghé thăm, anh thường mua xì           Chủ nhà dẫn chúng tôi đến phòng ông cụ, cô
           dầu, rau muống, Broccoli cho tôi, tôi còn nhớ mãi,     cho biết ông cụ đã quên hết mọi thứ, cần giúp ông
           bây giờ anh move đi xa rồi, cách đây cũng vài ba       cụ ăn uống, đi tiêu, đi tiểu, thay quần áo, và tắm
           tiếng lái xe nên anh không thường tới  nữa, mà         cho ông cụ. Mọi sinh hoạt của ông cụ đều cần
           cũng tội nghiệp, anh ấy cũng chỉ sống với mấy          được giúp đỡ, nhất là về đêm, ông cụ hay thức dậy
           trăm đồng tiền già mà thôi, nhưng khi nào tới cũng     đi quanh quẩn trong nhà một mình, những lúc như
           đưa tôi đi ăn phở, hay có khi anh mua sẵn 2 tô phở     thế cần có người bên cạnh, đề phòng khi ông cụ
           mang đến đây hai anh em cùng ăn. Nghĩ lại, chỉ         bị té. Nhiều khi ông cụ đi tiêu, đi tiểu trong quần
           có những người lính mới thương nhau và đùm bọc         mà không biết. Và cô hỏi:
           nhau trên đất nước tạm dung này.                         - Chú có thể giúp ba tôi được không ? Hay chú
             Ông biết không, vào những ngày tháng đó, có          làm thử vài ngay, vì có người nhận làm nhưng một
           khi tôi rất thèm bánh tráng có vừng đen, hay cơm       hay hai ngày sau lại bỏ vì không chịu được tính
           trắng và xì dầu, mà phải là xì dầu đậu nành, đủ        tình của ông cụ.
           cho tôi ăn không sợ hết. Những đêm nằm không             - Không đâu, tôi làm được, tôi rất thích người
           ngủ được, tôi lại ao ước có được một ổ bánh mì         già và trẻ con, cô cứ để tôi làm.
           của chợ Vons để ăn, tôi thèm mùi thơm của bánh           - Vâng, vậy chú có bằng lái xe không cho cháu
           mì chưa kịp nguội, hoặc giã đã nguội đi, tôi lại       xem thử?
           thèm vị ngọt của bánh khi nhai còn thấm trên đầu         Bác lấy bằng lái xe đưa cho cô chủ, cô ta xem
           lưỡi của mình, thèm đến chảy nước miếng.               xong rồi trả lại bác, cô nói, ba cháu nặng 65 ký
             Nghe bác kể, tôi thực sự không cầm được lòng         Không hiểu chú có thể đỡ nổi không, chú làm thử
           mình, lại nghĩ tới thời gian đi tù cải tạo, tôi cũng   một vài ngày đi, nếu không được, cháu vẫn tính
           đã từng thèm được ăn một bữa khoai mì cho that         lương cho chú.
           no, và chỉ mơ ước ngày được thả về, tôi sẽ bảo vợ        Lương tháng là $800, bao ăn ở, mỗi tuần nghỉ
           mua khoai mì cho tôi ăn một bữa cho đã thèm.           một ngày, tốt nhất là thứ 7, cái giường phía trong
             Khi thiếu thốn, con người sẽ thèm đủ thứ, cho        là của ba cháu, chú nằm giường ngoài. Thức ăn
           nên nghe bác kể, tôi thực sự hiểu được cảnh ngộ        hang ngày cháu nấu sẵn để trong tủ lạnh hay trên
           ấy, và hiểu được sâu xa nỗi lòng của bác, chỉ có       bếp, chú muốn ăn thứ gì cứ ăn tự nhiên.




                                                                                                               403

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   398   399   400   401   402   403   404   405   406   407   408