Page 438 - index
P. 438

nghĩ  đi  nghĩ  lại  mấy  ngày  nay,  mầy  phân  tích   Sau nầy có một thằng bạn của Cường phục vụ tại
           đúng, thôi thì để cho nó lấy chồng cho rồi chứ chờ     tiểu khu Quảng Nam cấp bậc thiếu úy, chạy thục
           mình  biết  khi  nào  mới  xong.  Mấy  thằng  ngồi     mạng, qua bao nhiêu gian truân mới vào được tới
           quanh cười hể hả bắt tay Cường như chia sẻ một         Sài Gòn. Nhập bọn với tụi tôi. Nó biết tôi là dân
           chút đắng cay.                                         Đà Nẵng, nên cay đắng kể cho tôi nghe về những
             Chúng tôi ngồi trước quán Thanh Bạch mấy             giờ phút hấp hối của Đà Nẵng trong những ngày
           tiếng đồng hồ, kể cho nhau nghe về chuyện của          cuối tháng 3. Nó khinh tởm kể về những cấp chỉ
           đơn vị, chuyện riêng tư, chuyện thiên hạ. Nghĩa là     huy hèn mạt của nó. Ngồi trên tàu cùng với vợ con
           nhớ đâu kể đó, nhớ đâu hỏi đó. Tôi hỏi Cường về        chuẩn bị chạy vào Sài Gòn, mà vẫn ra lệnh trên
           Sài Gòn có gặp lại con bồ cũ của nó không? Nó          máy truyền tin cho các đơn vị tiếp tục chiến đấu.
           cười cười khoái chí: “Em nghe tau về có qua thăm,      Đến giờ phút cuối mà còn lường gạt thuộc cấp của
           em khóc dữ lắm. Em bảo là gia đình của em bắt          mình một cách hèn hạ như vậy, thì thử hỏi làm sao
           em phải lấy thằng đó cho an toàn. Còn tau ở tận        đất nước không rơi vào tay cộng sản nhanh chóng
           ngoài Vùng I, chổ khỉ ho cò gáy, chết sống mong        được. Tụi tôi những thằng sĩ quan cấp bậc tép riu,
           manh. Chờ làm chi cho uổng đời con gái. Có một         chỉ huy những đơn vị nhỏ, trấn giữ các tiền đồn
           điều lạ, là khi  gặp lại  em,  trong lòng  tau dửng    heo hút làm sao chạy kịp. Khi đã biết mình bị bỏ
           dưng hết sức. Em bảo là muốn có với tau một đứa        rơi, thì liều mạng mở đường máu. Còn nếu không
           con, nên tau chìu ý em. Sau khi thằng chồng đi         còn cách nào khác thì cùng với anh em, bắn tới
           làm là em qua nhà tau ở tới chiều, ngày nào cũng       viên đạn cuối cùng rồi tự tử. Tôi ngồi nghe mà
           vậy. Thôi thì mình cũng làm ơn, làm phước một          thấm đau. Những nhọc nhằn, nghiệt ngã đối với
           lần”. Nghe cái giọng đểu cáng của nó, làm cho tôi      anh em chúng tôi trong giờ phút cuối cùng của
           khựng lại. Một thằng khi mới ra đơn vị hiền lành,      cuộc  chiến,  nó  giống  như  những  vở  kịch    mà
           ngô nghê, bị mấy thằng lính chọc quê. Thế mà           người ta mang những mặt nạ cho thích nghi với
           trong vòng mấy năm chiến trường trui rèn cho nó        cuộc  sống,  thay  lên  đổi  xuống  không  ngượng
           trở thành một con người cứng cỏi, lọc lừa như vậy.     ngập. Đầu óc của anh em chúng tôi trong veo, cả
           Cường kể cho tôi nghe về chuyện bỏ Huế ra đi, nó       tin  và  chấp  hành  nghiêm  chỉnh  mệnh  lệnh  của
           không ngờ tan hàng nhanh quá trong lúc các đơn         thượng cấp. Ngồi kể cho nhau nghe mà lòng của
           vị vẫn còn đóng quân tại chổ. Đài phát thanh Huế       tụi tôi đầy ngán ngẫm, mọi thần tượng trong quân
           kêu gọi các đơn vị tử thủ để giữ Huế. Trên máy         đội trước đây tụi tôi rất kính trọng, bây giờ đều
           truyền  tin  cấp  chỉ  huy  ra  lệnh  không  được  di   sụp đổ.
           chuyển đơn vị, nằm yên tại chổ chờ lệnh. Chờ dài       *
           cổ không có lệnh lạc gì cả, gọi lại Phòng 3 trung        Một lần ngồi uống rượu ngà ngà, Cường hỏi tôi
           đoàn, sư đoàn, thì không liên lạc được vì nơi đó       có còn nhớ lần nhảy viễn thám ở quận Đức Dục
           tắt máy yên lặng. 7 giờ tối nghe BBC mới biết Huế      không? Nghe nhắc lại tôi tỉnh người ngay. Làm
           sắp mất. “Quần Thần lơ láo” mạnh ai nấy chạy.          sao tôi quên được một kỷ niệm khó quên. Lúc đó
           Cường  hỏi  tôi:  “Mầy  còn  nhớ  thằng  Thẻo          tôi và Cường mới về đơn vị. Trung đội tôi được
           không?”, tôi gật đầu. Thẻo là hạ sĩ mang trung liên    chia  thành  3  toán  để  đi  nhảy  viễn  thám.  Tôi,
           của Trung đội Viễn Thám, nhà ở Cầu Hai, gia đình       Cường và Sơn (Sơn ra đơn vị trước tụi tôi 3 tháng)
           làm nghề đánh cá. Thẻo dẫn Cường chạy theo nó          là toán trưởng của ba toán đó. Toán của tôi nhảy
           về nhà ở Cầu Hai rồi lấy ghe đưa Cường vào Lăng        đầu,  tôi vừa từ trực thăng nhảy xuống thì nghe
           Cô, để nhập vào đoàn người chạy loạn vượt đèo          tiếng hô “xung phong” vang dội núi rừng. Thằng
           Hải Vân vô Đà Nẵng. Từ đó Cường may mắn leo            lính truyền tin chỉ kịp bấm vào ống liên hợp của
           được lên tàu hải quân vào Vũng Tàu.                    máy PRC25, báo cho đại đội biết là toán đã bị phát
             Trong những ngày gần cuối tháng 4 năm 75 tụi         hiện, rồi tháo máy vất lại đó bỏ chạy. Sau nầy tôi
           tôi sáng nào cũng đi uống café, chiều thì làm vài      được Cường cho biết là toán của tôi bị phát hiện
           xị đế, nói chuyện đủ thứ trên đời, vui buồn, cười      nên hai toán còn lại rút về ngay, chứ không nhảy
           đùa, hằn học v.v… phần nhiều nói về đơn vị cũ.         viễn thám bữa đó. Trong 5 thằng tụi tôi trên người




                                                                                                               438

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   433   434   435   436   437   438   439   440   441   442   443