Page 437 - index
P. 437
GIÓ BỤI MỘT THỜI
THT giới thiệu: Tác giả Phan Xuân Sinh Cường. Cường đứng lại nhìn tôi rồi chạy lại ôm
nguyên là một cựu trung đội trưởng trinh sát của tôi. Hai đứa ràn rụa nước mắt, không ngờ rốt cuộc
trung đoàn 51 BB. Ông đã để lại trên chiến trường hai đứa lại gặp nhau tại Sài Gòn. Cường không
một bàn chân. Đọc hồi ký chiến trường này, ngờ rằng tôi vào được Sài Gòn giữa lúc tình thế
chúng ta sẽ thấy rõ hơn về vai trò trinh sát, viễn hổn loạn như thế nầy, với tấm thân tật nguyền của
thám, thám kích, biệt kích, mà phía Bắc quân tôi, chứ Cường không biết tôi đã vào trước. Còn
đồng cho một tên: thám báo. tôi không nghĩ gặp lại Cường vì đơn vị của Cường
Ông viết văn làm thơ, đã xuất bản một số thi lúc đó đang trấn thủ tại địa đầu giới tuyến, không
phẩm và tập truyện. Muốn tìm hiểu thêm về hành cách nào thoát được. Cường cùng một khóa với
trình văn chương của tác giả xin vào trang WEB: tôi ở quân trường Thủ Đức, hai đứa ra cùng một
http://phanxuansinh.net/ đơn vị đại đội Trinh Sát của Trung Đoàn 51/ Biệt
lập, đóng quân tại Quảng Nam. Sau khi tôi bị
Tôi rời Đà Nẵng gần cuối năm 1974 để vào thương trong Mùa-Hè-Đỏ-Lửa 1972 thì đơn vị ra
sống tại Sài Gòn. Trong dự trù, sau khi giải ngũ Huế sáp nhập vào Sư Đoàn 1. Sư Đoàn 3 vào
tôi được lãnh số tiền trợ cấp hàng tháng để yên Quảng Nam thay chổ của Trung Đoàn 51 cũ.
tâm đi học trở lại. Số tiền nầy dư giả cho tôi trang Tôi nhớ lại lúc mới ra trường, Cường với tôi
trải mọi chi phí về chuyện ăn ở tại Sài Gòn mà làm trưởng toán viễn thám. Lúc nào nhảy viễn
không cần sự trợ cấp của gia đình. Tất cả hồ sơ thám thì đi riêng theo toán của mình, còn lúc nào
giải ngũ của tôi từ Trung Tâm I Quản Trị được gửi hành quân diện địa thì đi chung với nhau. Cường
vào Trung Tâm III Quản Trị. Nếu không có biến bao giờ cũng mang đầy đủ đồ đạc trong ba lô nặng
chuyển gì thì tháng 4 năm 75 tôi sẽ ra Hội Đồng trĩu khi đi hành quân, còn tôi sợ mang nặng nên
để duyệt xét mức độ tàn phế. ..nhưng chiến cuộc đồ đạc mang theo đại khái. Trời lạnh tôi hay rúc
leo thang, mọi dự định liên quan đến cuộc đời tôi vào chăn của Cường, hay khi dừng quân ăn cơm
đều trật. Tháng 3 Đà Nẵng mất, suốt ngày tôi lang Cường bao giờ cũng chia cho tôi những đồ ăn
thang ngoàì phố, ngồi các quán café Thu Hương, mang theo. Tội nghiệp con bồ của nó ở Sài Gòn
Thanh Bạch v.v…ở đường Lê Lợi tìm người quen lấy chồng khác, làm cho nó mất ăn mất ngủ mấy
mới chạy thoát vào Sài Gòn, để hỏi thăm tin tức tháng. Nó nói với tôi là tụi nó yêu nhau khi còn đi
liên quan tới Đà Nẵng, liên quan đến gia đình học hơn 2 năm rồi, ăn nằm với nhau như vợ chồng
đang kẹt lại. Mọi tin tức tôi thu lượm được đều thế mà vẫn chia tay dễ dàng. Tôi nói đùa với nó là
xấu. Tối về mở radio để nghe BBC hay VOA về bởi vì mầy ăn nằm với con nhỏ thường xuyên, bây
tình hình chiến sự ngoài đó, tôi đều thất vọng. Làn giờ mầy ở xa làm sao nó chịu nổi. Chẳng lẽ đêm
sóng di dân vào phía Nam bằng mọi phương tiện nào cũng nằm chàng hảng chờ mầy sao? Đâu
nhiều vô kể, trong đó những thảm cảnh xẩy ra cho được, phải kiếm ngay một thằng khác để làm
người dân không ít. Chỉ có người dân gánh chịu chuyện đó chứ. Con gái như vậy mới thực dụng,
mọi hậu quả tang thương nhất trên con đường yêu mấy thằng tác chiến làm gì cho khổ, trước sau
chạy loạn. gì cũng chết, rồi chít khăn tang, rồi cô nhi quả
Một hôm, ngồi một mình trên chiếc ghế kê sát phụ, đủ thứ lỉnh kỉnh, rắc rối cuộc đời. Lấy một
vỉa hè của quán Thanh Bạch, tôi gặp Cường đang thằng lính kiểng ở Sài Gòn khỏe re, đêm nào cũng
đi trên hè phố, mặc bộ đồ lính của Trinh Sát Trung bắt nó làm tình cho bỏ ghét. Cái lý luận cùn của
đoàn 51, lon trung úy màu đen trên cổ áo. Bộ đồ tôi coi vậy mà thằng Cường tin phong phóc. Sau
lính thân quen với tôi, đến khi tôi bị bỏ cuộc tại khi ăn cơm chiều, 5 thằng sĩ quan viễn thám ra
chiến trường, mới rời nó. Tôi đứng dậy gọi ngồi trước hiên hút thuốc. Cường nói với tôi là tau
437
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

