Page 439 - index
P. 439

chỉ còn lại bộ đồ đang mặc còn tất cả vất hết. Vì      đừng nói chuyện “chết”, xui lắm Thiếu úy ơi”. Tôi
           phải lo thoát thân ra khỏi vùng bị phát hiện nên       làm thinh, cùng với anh em đi tìm chổ nghỉ. Tôi
           không biết địa hình và phương hướng. Từ sáng           không tài nào ngủ được, một tiếng động nhỏ cũng
           chạy tới chiều, mọi người mệt lả mới tìm chổ nghỉ      làm cho tôi hết hồn. Nhìn qua bên cạnh, tôi thấy
           chân. Khi tỉnh người lại tôi mới thất kinh, bây giờ    mọi  người  đều  ngủ  say,  hình  như  họ  quen  với
           tôi làm sao định hình để tìm điểm đứng của mình        chuyện hiểm nguy, nên cứ tỉnh bơ. Còn tôi lần đầu
           hiện tại, núi rừng trùng trùng điệp điệp trên tay      tiên gặp hoàn cảnh nguy kịch nầy, sợ hãi và lo
           không có máy tuyền tin, súng ống, bản đồ, la bàn       lắng không làm cho tôi chợp mắt được. Tôi ngồi
           v.v…  Chuẩn  úy  mới  ra  lò,  kinh  nghiệm  chiến     dậy bò ra bên ngoài dựa lưng vào gốc cây, lấy nón
           trường không có, mà lại cầm mạng sống của năm          lưỡi trai che kín để hút thuốc vừa canh chừng cho
           thằng lính ngu ngơ như mình. Tôi không biết phải       anh em ngủ. Hít một hơi thuốc thật dài, tôi thấy
           tính sao với cái vốn liếng chiến trường là con số      nó “đã” làm sao đâu, một hơi thuốc mà cả ngày
           không nầy, chỉ biết ngữa mặt lên trời phó thác cho     không đụng tới, không thấy thèm, không nghĩ tới
           số mạng. Lúc nầy tôi mới thấy sợ, đang ở trong         nó vì vừa sợ, vừa chạy. Còn bây giờ được ngồi
           vùng địch đóng mà trên tay không có một tấc sắt        yên  một  chỗ,  định  thần  trở  lại,  bụng  đói  meo
           hộ thân, chỉ biết trông cậy vào đôi chân”chạy” của     nhưng điếu thuốc cần hơn. Lật đồng hồ trên tay,
           mình. Những bài học về “Mưu Sinh Thoát Hiểm”           bây giờ mới 5 giờ chiều mà núi rừng đã tối mò,
           ở quân trường Thủ Đức sợ quá bay đi đâu mất.           còn một đêm dài dằng dặc phải nghĩ ra cách thoát
           Trong đầu cũng chẳng còn một chút xíu nào trang        khỏi nơi đây. Nhớ lại cái thời Đông Châu, nghĩ cái
           bị cho một người lính khi gặp hiểm nguy. Tôi tự        chuyện thoát thân thôi mà Ngũ Tử Tư sau một
           trách mình, khi học ở quân trường xem thường các       đêm đầu bạc trắng. Còn tôi bây giờ không biết có
           bài học về chiến thuật, cứ ngủ gà ngủ gật,  đêm        được may mắn như ông không? Sau một đêm phờ
           ngày cứ lo viết thư tình cho mấy con bồ, không để      phạc, chẳng nghĩ ra được cách thoát thân, hay sớ
           tâm trí cho cái chuyện “làm quan” của mình, cái        rớ  bị  họ  tóm  cổ.  Tôi  thông  cảm  tâm  trạng  của
           chuyện chết sống của đời mình. Tôi nghĩ trong          người trong tư thế cùng đường, vì chính tụi tôi
           đầu, nếu có dịp trở về Thủ Đức để học lại, hay tu      đang ở trong tình huống nầy. Sau nầy qua Mỹ, tôi
           nghiệp  tôi sẽ không bao giờ bỏ sót một tiết học       có làm một bài thơ về nhân vật nầy:
           nào. Thế nhưng bây giờ thì quá muộn.
             Ngồi  nghỉ chừng một  tiếng đồng hồ, tôi hỏi            ** “…Ngài vượt qua cửa ải thoát thân
           chung chung: ”Bây giờ mình đi, hay ngồi nghỉ ở            Ta cũng trốn chạy năm lần bảy lượt
           đây?”, Hợi (trung sĩ, toán phó) trả lời: “Chạy từ         Cái nguy của ta Ngài đâu sánh được
           sáng tới giờ, chân tay bủn rủn đứng không nổi thì         Rừng thẳm bể sâu tan xác như chơi
           làm sao mà đi được. Để anh em nghỉ đêm ở đây              Ta mạc kiếp kẻ bất phùng thời
           rồi mai tính sau, Thiếu úy ạ” – Thường thường             Sống chết trong đường tơ kẻ tóc
           trong các đơn vị quân đội, các thuộc hạ hay gọi           Thân rời rã, hồn xiêu phách lạc
           chỉ huy của mình lên một cấp bậc.- Nghe nó gọi            Mê man mù tịt cõi đi về…”
           mình  là  “Thiếu  úy”,  trước  đây  thì  không  sao,
           nhưng bây giờ tôi thấy nó mỉa mai quá. Một thằng         Nửa  đêm,  tất  cả  đều  thức  dậy  thầm  thì  bàn
           sĩ quan ngu ngơ, mặt mày búng ra sữa mà chỉ huy        chuyện thoát thân. Tôi đề nghị, phải tìm cho ra
           bốn thằng kinh nghiệm đầy mình trên trận mạc.          một con suối rồi men theo bờ suối đi xuống đất
           Tự nhiên sao tôi cảm thấy thẹn quá. Để đỡ bớt          liền. Để giải quyết tình trạng”khát nước” của tất
           chút  thẹn thùng nầy, tôi nói: “Thôi được, mình di     cả anh em, còn “đói” có thể chịu đựng được vài
           chuyển vào phía trong, tránh đường mòn xa xa để        ngày. “Còn tới được đất liền, thì đi đâu?”, một
           họ khỏi phát hiện. Tìm một lùm cây, anh em mình        thằng toán viên làm khó tôi? Hỏi một câu mà tôi
           nằm chung với nhau, sống thì sống hết, còn chết        chưa nghĩ ra được cách trả lời. Tôi buộc miệng:
           thì cũng vậy cho có bạn”. Thằng Hải Con (sau nầy       “Nhắm hướng mặt trời mọc mà đi”. Trời ơi, sao
           nó làm tài lọt cho tôi) xoay qua tôi: “Đi hành quân,   tôi thông minh quá vậy. Bài học ngày xưa thời tiểu




                                                                                                               439

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   434   435   436   437   438   439   440   441   442   443   444