Page 441 - index
P. 441
tư thế sẳn sàng tác chiến, mọi họng súng chỉa đến đứng lố nhố dưới sân bay, tôi biết anh em trong
chúng tôi. Một người lính trên vọng gác ra lịnh đại đội trinh sát ra đón chúng tôi, tâm trạng buồn
cho tụi tôi chỉ 1 người đến gần hàng rào nói bã của mọi người trong 5 ngày mất tích của tụi tôi,
chuyện, còn mấy người kia đứng yên tại chổ. Tôi như “một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ”. Họ
bước đến trước nói chuyện với một người chỉ huy mừng biết mấy thấy chúng tôi trở về, tâm trạng
trong đồn (tụi tôi sau nầy mới biết đó là trung đội của những người cùng cảnh ngộ thương nhau lắm.
trưởng nghĩa quân). Tôi cho anh biết tên đơn vị Chúng tôi bước xuống máy bay, cả đại đội ào ra
của chúng tôi, nhảy viễn thám bị VC phát hiện nên ôm lấy tụi tôi. Mừng mừng, tủi tủi như người chết
phải chạy thoát. Bây giờ nhờ anh liên lạc giùm để đi sống lại. Đại úy Điệp, đại đội trưởng của tụi tôi
cho trực thăng đến đón chúng tôi. Anh vào trong đến bắt tay rồi ôm tôi, ông nói những lời khen tôi
trại gọi máy chừng nửa giờ rồi bước ra báo cho tôi sẽ là một sĩ quan giỏi sau nầy. Tôi không có dịp
biết 1 giờ sau trực thăng sẽ tới. Anh ra lệnh cho thể hiện bài học Lãnh Đạo Chỉ Huy mà trong quân
anh em trong đồn ra mở cổng cho tụi tôi vào bên trường đã dạy, không ra một mệnh lệnh nào để cả
trong. Khi vào trong đồn lúc ấy tụi tôi mới chắc toán chúng tôi tránh được sự truy lùng của VC.
chắn mình còn giữ được mạng sống. Anh nấu Chỉ biết chạy và trong cái may mắn đó là trên con
nước mời chúng tôi uống và hỏi chuyện đủ thứ. đường di chuyển chúng tôi không đối mặt với họ.
Trong lời nói chuyện anh rất nể nang chúng tôi, vì Thế thì tôi không biết làm thế nào tôi trở thành
anh nghĩ hai chữ “Trinh Sát” của tụi tôi đang một sĩ quan tác chiến giỏi được. Tôi cúi mặt cảm
mang là thuộc loại lính thứ dữ, chứ anh đâu biết thấy thẹn thùng với lời khen tặng đó. Trong trung
bây giờ tụi tôi chỉ là những con “thỏ đế” run sợ đội viễn thám của tụi tôi các sĩ quan ở chung một
trước mọi thứ. Tôi thầm khâm phục tinh thần của phòng. Trung đội trưởng là Thiếu úy Âu (khoá 24
anh em nghĩa quân, sự chiến đấu dũng cảm của họ sĩ quan Đà Lạt, Âu cũng học một lớp với tôi thời
giữa cái đồn heo hút, súng ống không đầy đủ, trung học), trung đội phó là Thiếu úy Nguyên.
lương bổng chẳng bao nhiêu và mọi thứ đều thiếu Sơn, Cường và tôi chuẩn úy làm trưởng toán. 8
thốn, thế mà họ là mối khiếp sợ của du kích trong giờ tối ngày hôm đó, mệt quá tôi lo đi ngủ trước,
vùng đó. Sức chiến đấu gan lì của họ không thua còn những người khác ngồi đánh domino. Đang
gì các đơn vị chủ lực. thiu thiu thì Sơn dựng tôi dậy bảo là Đại úy bồi
Anh lính nghĩa quân gác ngoài cổng gọi vào dưỡng cho mầy, ngồi dậy ăn. Tôi nhìn trên bàn có
cho biết, có 3 chiếc trực thăng trên bầu trời. Tụi một dĩa thịt gà lớn và một soong cháo. Thằng lính
tôi mừng quá chạy ra bên ngoài nhìn lên, tất cả làm ở Câu Lạc Bộ mang đồ ăn cho tụi tôi. Sơn nói
đưa tay vẫy. Tôi nói với anh Trung đội trưởng với nó là xuống lấy 1 lít đế lên, ghi sổ cho Thiếu
nghĩa quân cho tôi xin một trái lựu đạn khói, rồi úy Âu thiếu chịu. Âu hỏi Sơn tại sao lại ghi chịu
bảo một người lính của tụi tôi chạy ra tìm một bãi cho tau. Sơn giải thích là Đại đội trưởng bồi
trống ném trái khói ra đó để trực thăng đáp. Chúng dưỡng thức ăn thì Trung đội trưởng phải bồi
tôi lần lượt bắt tay từng người lính nghĩa quân và dưỡng rượu chứ. Âu gật gù bảo với thằng lính còn
nói lời cám ơn, rồi ra bãi chờ trực thăng bốc. Một đứng đó, mang cho tau 3 lít, để tau cho tụi nầy
chiếc sà xuống bãi để bốc chúng tôi, còn hai chiếc chết đêm nay. Thế là anh em tụi tôi ngồi uống tới
gunship bay phía trên làm nhiệm vụ yểm trợ. Leo sáng.
lên được máy bay chúng tôi đưa tay vẩy chào các *
anh nghĩa quân trong đồn. Khi máy bay lên cao độ Tuổi trẻ của tụi tôi thế đó, được trui rèn và
nhìn xuống tôi mới biết cái đồn nghĩa quân nầy trưởng thành trong chiến tranh. Ngụp lặn giữa một
heo hút thật. Tội nghiệp những con người chiếu biển lửa ngùn ngụt thiêu hủy tất cả. Sống sót được
đấu âm thầm không một lời than thở. Bay chừng đó là một phép lạ. Tôi nhìn Cường ngồi gật gù trên
nửa giờ, chúng tôi nhìn xuống thấy phi trường trực ghế, mới có 6 năm trong chiến trường, mới có 27
thăng của trung đoàn phía dưới, phi trường thân tuổi đầu trông như một ông cụ non. Cái hồn nhiên
quen mà chúng tôi từng đi hành quân viễn thám không có trong tuổi trẻ của chúng tôi, mà hạt mầm
hay diều hâu bằng trực thăng. Trông thấy lính nầy nó đã chai cằn và lụi tàn trong bệnh hoạn.
441
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

