Page 440 - index
P. 440
học mà không biết đấng vô hình nào nhắc cho tôi giờ sáng chúng tôi tới được một khu nhà tranh
nhớ lại. Miền Trung của tôi phía tây giáp núi, phía cách một cái đồi chừng 500 mét. Đói quá không
đông giáp biển. Cứ theo hướng đông mà đi thế nào còn chịu nổi, chúng tôi mò vào nhà bếp của một
cũng gặp Quốc Lộ I, con đường xuyên Việt nầy là trong những căn nhà đó để tìm cơm nguội. Không
cái xương sống của đất nước, bao giờ cũng được ngờ một ông cụ trong nhà phát hiện. Ông nằm trên
lính Quốc Gia bảo vệ. Từ toán Phó cho tới toán nhà nói vọng xuống bếp: “Mấy ông là Quốc Gia
viên mới bắt đầu tin tưởng vào tôi, thằng chuẩn úy hay Giải Phóng?”. Thằng Hải bò lên gần cửa nhà
non sữa nầy cũng còn có chút thông minh, đáng trên, trả lời nho nhỏ: “Quốc Gia”. Ông thắp đèn
tin cậy được. Tôi nói với trung sĩ Hợi áp tai xuống dầu đi xuống bếp, rồi cũng nói nho nhỏ cho chúng
đất nghe xem có tiếng nước chảy gần đây không? tôi đủ nghe: “Đi khỏi đây nhanh lên, căn cứ West
Hợi làm theo lời tôi và nói có nghe nhưng chắc đóng trên ngọn đồi đã mất cách đây mấy ngày”.
còn xa lắm, vì tiếng kêu quá nhỏ. Tôi bảo cứ 15 Thằng Hải nói: “Đói quá bác ơi, năm ngày ni
phút thì áp tai một lần, nếu không nghe tức là mình không có hạt cơm bỏ bụng, làm sao đi nổi. Bác
đi trật hướng, còn nếu nghe tiếng nước rỏ hơn, tức làm ơn cho tụi con một chén cơm được không?”.
là mình đi đúng hướng. Thế mà tìm ra được con Ông già gật đầu, bảo tụi tôi lên nhà trên ngồi ở đó
suối chúng tôi phải mất gần 5 tiếng đồng hồ. Tới rồi ông nấu cho một nồi cơm, rang một lon đậu
nơi, việc đầu tiên là uống một bụng nước, tắm rửa phụng, xong mang chén đủa lên nhà trên cho tụi
nghỉ ngơi, sáng hôm sau đi tiếp. Đường trên núi tôi ăn trong bóng tối. Ông chỉ cho tụi tôi chạy theo
thì chúng tôi ngày đi đêm nghỉ, còn dưới đồng đường mòn trước nhà, chừng 5 cây số sẽ thấy một
bằng thì ngược lại ngày nghỉ đêm đi. Thật tình thì cái đồn nghĩa quân. Chúng tôi không ngờ gặp
chúng tôi di chuyển rất chậm, đường trên rừng núi được một người tốt như vậy. Quốc gia hay cộng
phải luồn lách để vượt qua và giữ cự ly với con sản đối với người dân vùng nầy lúc đó chẳng có
suối để giải quyết tình trạng khát nước của anh gì quan trọng. Miễn sao để cho họ yên thân, còn
em. bên nào cũng được. Tôi hứa trong lòng có dịp trở
Một lần chúng tôi đi gần vào chổ đóng quân lại vùng nầy, tôi sẽ tìm gặp ông, cám ơn ông thật
của quân giải phóng (tôi đoán như vậy). Vì chúng nhiều mà trong lúc nguy biến gấp quá, chúng tôi
tôi thấy họ tắm giặt dưới suối. Tìm một bụi cây không nói gì được. Làm sao phải trả lại ông một
rậm rạp, cách con suối 50 mét chúng tôi nằm yên món nợ vô cùng to lớn mà ông đã giúp cho chúng
bất động, để chờ không còn người nào thì chúng tôi trên con đường sinh tử của chiến tranh. Nghĩ
tôi mới di chuyển tiếp. Đây là lần đầu tiên tôi mới vậy nhưng không bao giờ có một dịp gặp lại ông
chạm mặt với những con người của giải phóng lão ấy. Một điều lạ, sau khi ăn uống xong trong
quân. Buồn cười nhất, có một người vắt cái khăn người thấy phục hồi ngay, có lẽ vì quá sợ sẽ bị bắt
trên vai, vừa đi vừa nghêu ngao hát “Em ơi, nếu nếu chần chờ trể nãi, vì vậy đứa nào cũng cảm
mộng không thành thì sao. Non cao đất rộng biết thấy đủ sức chạy đường dài. Chạy đến 5 giờ sáng
đâu mà tìm…”. Bản nhạc Duyên Kiếp của Lam chúng tôi mới nhìn thấy đồn nghĩa quân hiện ra
Phương, bản nhạc mà tụi tôi sau nầy hay đùa là nó giữa cánh đồng mờ mờ, bao bọc chung quanh
cũng đã vượt lằn ranh của thù hận, tụi tôi nhìn nhiều lớp concertina.
nhau mĩm cười. Người anh em bên kia chiến tuyến Dừng lại giữa đường, tôi nói với tất cả anh em
cũng tình tứ quá đi chứ. Sau lớp đàn ông tắm là mình ra nằm ngoài bờ ruộng, vì đứng lại trên
xong, thì tới lớp đàn bà tắm. Con mắt mấy thằng đường rất nguy hiểm. Một phần sợ nghĩa quân
tụi tôi muốn nổ tung, vì cái cảnh thay áo quần của trong đồn bắn ra, một phần sợ du kích phát hiện,
họ. chúng tôi cùng nhau bò ra bờ ruộng để chờ trời
Gần ba ngày sau, chúng tôi mới xuống được sáng, nằm trong tư thế yên lặng. Khi mặt trời bắt
đất liền. Sức khỏe của anh em rất bệ rạc. Tôi bảo đầu lên, mọi vật đều trông thấy rõ ràng, tôi giơ cao
với trung sĩ Hợi là leo lên cây thật cao để quan sát áo thun trắng cho lính gác trong đồn trông thấy,
tình hình chung quanh, đến chạng vạng tối là tụi chúng tôi đứng trên bờ ruộng chờ đợi. Tôi thấy
tôi di chuyển thật nhanh. Đêm hôm sau vào lúc 1 anh em nghĩa quân chạy ra giao thông hào trong
440
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX

