Page 309 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 309
- B đang đi vào giây phút đẹp nhất của buổi
uổi chiều Thứ Sáu trước khi tan sở,
Lệ Nga đến kề tai tôi nói nhỏ:
hoàng hôn…Những buổi hoàng hôn như thế
cơm nhé! Ngày mai Hà đến nhà mình dùng nầy tôi thường nhớ về anh, về những buổi
chiều hai đứa lang thang trên con đường
- Sao khách sáo vậy? Ăn cơm bình thường vắng. Tôi bỗng như nhìn thấy anh trước
hay có gì đặc biệt không? mặt, mái tóc ngắn nhuốm màu sương gió,
Lệ Nga mỉm cười: gương mặt thanh tú, đôi mắt u ẩn buồn như
- Thú thật là mình nhân bữa cơm nầy sẽ chứa đựng cả một trời thương nhớ đang âu
giới thiệu với các bạn người mà mình định yếm nhìn tôi…
tiến đến hôn nhân. Mình chỉ mời có bốn
người thôi. * * *
- Nhất định mình sẽ đến. Không phải vì để Mùa Hè năm ấy trên chuyến xe đò trở về
ăn cơm mà mình muốn nhìn thử xem anh nhà sau một niên học dài, lòng tôi nôn nao,
chàng nào đã xoa dịu được nỗi đau xưa và hớn hở vì sắp được sum họp với gia đình.
chinh phục được trái tim băng giá của Nga. Trên xe tôi ngồi hàng ghế sát lối đi, hàng
Tôi từ giã Nga ra về lòng thấy vui, buồn lẫn ghế bên kia là một thanh niên ngồi đối diện.
lộn. Vui vì thấy Nga đã tìm được bến đỗ cho Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen
đời cô nhưng nghĩ đến thân phận mình, nên nổi bật màu da ngâm đen sạm nắng của
một nỗi xót xa vẫn còn âm ỉ mãi chưa mình. Tôi đoán chắc đây là một anh lính vì
nguôi. nét phong trần không thể che giấu dưới bộ
Đã hơn 20 năm rồi, sự chờ đợi đã mỏi mòn, đồ thư sinh được.
niềm hy vọng cho một cuộc tương phùng Xe chạy một lúc tôi thấy chóng mặt và buồn
gần như tắt lịm. Tôi như con thuyền chơi nôn. Tôi cắn răng chịu đựng, thầm cầu
vơi giữa biển khơi, không còn khả năng lèo mong mau đến nơi cho sớm. Không ngờ
lái để tìm phương hướng. những cử chỉ vụng về đó lại khiến anh
Anh đang ở đâu? Về đâu? Có còn trên cõi chàng kia chú ý. Anh ân cần hỏi tôi:
đời hay đã nằm sâu dưới đáy huyệt lạnh âm - Cô có sao không? Hình như cô không
u muôn đời không trở dậy? Kỷ niệm của được khỏe?
chúng mình là một trang tình sử đẹp, không Tôi cố nín thở, im lặng vì sợ mở miệng trả
thể xóa nhòa trong tôi dù thời gian vô tình lời anh thì hậu quả không biết ra sao nên
lướt nhanh ngoài song cửa. chỉ nhìn anh rồi lắc đầu quay mặt sang chỗ
khác để tránh những câu hỏi tiếp theo của
Tôi đi chầm chậm về hướng Employee’s anh. Nhưng như thế lại vô tình làm anh
Parking Lot. Buổi chiều dần xuống, màu càng chú ý đến tôi nhiều hơn. Hành lý của
nắng vàng lung linh theo từng cơn gió nhẹ, tôi chỉ có một va li nhỏ để dưới chân và một
những cánh hoa Jacaranda tím lãng mạn cái bóp mang trên vai. Trên va li có gắn
rơi lác đác trên nền cỏ xanh, và bầu trời một tấm card visit để phòng khi bị thất lạc
với hàng chữ:
307