Page 313 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 313
- Nhưng chắc chắn người đó sẽ không có hoảng, cấp bách tôi chỉ biết nghe theo sự
tâm hồn và trái tim của em. Trái tim em và sắp xếp của anh mình thôi. Chuyến đi định
anh đã cùng chung nhịp thở với nhau rồi. mệnh đó đã làm tôi mất Hải vĩnh viễn.
- Thôi được rồi, em tin anh.Từ nay em sẽ
coi như mình là vị hôn thê của anh vậy. Sau bao nhiêu khó khăn trắc trở, cuối cùng
Chúng tôi trở về khi màn đêm vừa buông tôi đến Hoa Kỳ và định cư tại Nam
xuống, thành phố hắt hiu đèn vàng soi bóng California. Tôi được đi học, có việc làm, đời
hai đứa bên nhau. Tôi nắm chặt bàn tay của sống đã ổn định không còn lo lắng điều gì.
Hải như muốn giữ mãi chàng bên tôi. Cuộc sống đều đều như một cái máy khiến
tôi buồn chán, nhất là mỗi lần nhớ về anh.
Rồi Hải trở về đơn vị, về với cuộc đời Tôi được biết những ngày đầu năm 1975
phong sương, với những cuộc giao tranh đơn vị anh đi tăng viện nhiều nơi nên tôi đã
đang chờ đợi. Vắng anh tôi thấy buồn hiu mất liên lạc với anh từ những ngày đó. Sau
hắt và hiểu được thế nào nỗi nhớ nhung da biến cố 30/4/75 không biết anh ra sao, ở
diết một người: đâu? Tôi cố tìm hỏi thăm tin tức anh nhưng
“ Ngày nào cho tôi biết, biết yêu anh rồi tôi không ai biết gì cả. Chuyện tình của tôi và
biết tương tư. Hải coi như đã dở dang rồi, dù tôi cố gắng
Ngày nào biết mong chờ, biết rộn rã buồn đợi chờ nhưng hình như đã không còn hy
vui đợi anh dưới mưa. vọng. Đêm từng đêm nghĩ về anh tôi nghe
Ôi, biết đem tin nầy vắng như lòng giấy, lòng xót xa, ray rứt. Chúng mình đã thật sự
tình yêu lấp đầy… lỡ làng sao anh?
Ngày nào lòng tôi đã biết vui, biết buồn “ THÔI RÔI CÒN CHI ĐÂU ANH ƠI, CÓ CÒN LẠI CHĂNG
ôm mối tương tư. DƯ ÂM THÔI.
Ngày nào cánh Thiên Đường đã mở hé, tình TRONG CƠN THƯƠNG ĐAU MEN ĐẮNG MÔI.
yêu là trái táo thơm…” * YÊU RỒI TÌNH YÊU SAO CHUA CAY, MEN NÀO BẰNG
MEN THƯƠNG ĐAU ĐÂY?
H ỠI NGƯ ỜI BỎ TA TRONG MƯA BAY.
Hải đi rồi tôi cũng trở lại trường tiếp tục PHƯƠNG TRỜI MÌNH ĐI XA, THÊM XA. NGHE VÀNG
những ngày tháng buồn tênh nơi một tỉnh MÙA THU SAU LƯNG TA.
lẻ xa xôi. Những lá thư vẫn mang niềm nhớ ANH ƠI ANH ƠI THU THIÊT THA…”**
thương tha thiết cho nhau. Đó là lẽ sống, là
niềm vui, là động lực cho tôi đủ nghị lực để Có lần tôi được gặp một anh quân nhân đi
sống trong những ngày xa anh. Bỗng một diện HO cho biết đã từng ở chung trại với
cơn bịnh nặng đến với tôi vào cuối tháng Hải ngoài Bắc, sau đó anh chuyển trại nên
Ba 1975. Nhà trường cho tôi nghỉ phép nên không biết Hải đã bị đưa đi đâu. Tôi thầm tạ
tôi thu xếp về nhà cho đến hết bịnh mới trở ơn các đấng thiêng liêng vì anh còn sống
lại. sót. Dù biết rất có ít cơ hội nhưng tôi vẫn
Về đến quê nhà, khi cơn bịnh vừa được trị đợi, vẫn cầu mong một ngày được gặp lại
dứt thì giông bão tang thương từ đâu chụp anh. Và tôi đã chờ như thế bao nhiêu năm
xuống quê hương vào Tháng Tư 1975. rồi, anh vẫn mịt mù bóng chim, tăm cá để
Tình hình lúc đó hổn loạn, kinh hãi, lo âu. tôi đớn đau, tuyệt vọng, trăn trở từng đêm,
Anh trai tôi đang phục vụ tại Tiểu Khu héo mòn tuổi xuân.
Phong Dinh, anh có bạn là Hạm Trưởng
một tàu Hải Quân nên anh đem cả gia đình Tôi làm chung sở với Lệ Nga, chúng tôi rất
chúng tôi theo tàu ra khơi tìm Đệ Thất Hạm thân và thương mến nhau như chị em ruột.
Đội của Hoa Kỳ để lánh nạn. Trong lúc hốt Nga có một cuộc đời bi đát hơn tôi. Cô đã
311