Page 311 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 311
Đầu niên học, tôi trở lại trường với bổn Hy vọng được cô hồi âm nếu cô nhận tôi là
phận và trách nhiệm của người thầy giáo. bạn.
Trời đã vào Thu mây xám giăng giăng buồn, Chúc cô luôn trẻ đẹp, có sức khỏe để giảng
lá vàng rụng rơi tản mạn trên lối đi, gió về dạy tốt.
mang chút se se lạnh… gợi lên một nỗi cô Ký tên - Trần Hồ Hải.
đơn trống vắng trong tâm hồn cô giáo trẻ.
Sau hai ngày đắn đo suy nghĩ, tôi quyết
Trong sân trường vẫn ngập tràn những tà định viết thư trả lời chấp nhận tình bạn của
áo trắng, những chiếc quần xanh quen anh. Những ngày tháng ở đây xa nhà, vắng
thuộc của các nam, nữ sinh nhưng sao tôi người thân, thiếu bạn bè chia sẻ buồn vui
bỗng thấy mình như bơ vơ, lạc loài xa lạ. Đó nên tôi rất cô đơn. Thành phố nầy ngập
chắc là tâm tư của cô gái tuổi đôi mươi tôi tràn hình ảnh và âm thanh của chiến tranh.
cũng không giải thích được vì sao? Tại sao? Những tiếng đại bác bắn đi, những tiếng
pháo kích vọng về, tiếng chiến đấu cơ ầm ỉ
Có một ngày vào giờ giải lao, chú tùy phái nhả đạn, tiếng trực thăng tải thương lên,
của trường mang đến cho tôi một phong xuống, những ánh hỏa châu bùng sáng giữa
thư. Ngoài bìa thư không đề tên người gửi đêm đen đem đến cho tôi một cảm giác bất
chỉ có địa chỉ KBC thôi. Tôi phân vân giây an, phập phòng lo sợ từng ngày, từng đêm.
lát rồi mở ra đọc vì thư gửi đúng địa chỉ và Tôi liên tưởng đến Hải, anh cũng đang sống
tên tôi: nơi ngập tràn đạn bom, khói lửa, sinh tử
rình rập từng phút từng giây; nhưng anh
KBC… ngày… tháng…. năm…. vẫn phải kiên cường chịu đựng. Cuộc đời
của những chàng trai đôi mươi như anh
Cô Yên Hà thân mến, phải thiệt thòi, hy sinh tất cả cho nước non,
cho quê hương dân tộc… Tôi bỗng thấy có
Chắc cô ngạc nhiên lắm khi đọc thư tôi? Cô nhiều cảm tình với anh và tôi đã chấp nhận
còn nhớ một người tên Hồ Hải đã đi chung một người bạn mới để cùng san sẻ cho
chuyến xe về miền Tây với cô ba tháng trước nhau niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống.
không?
Tôi không biết nhà cô, chỉ có địa chỉ chỗ Hải thật vui mừng khi nhận được thư tôi và
trường cô thôi. Tôi đoán giờ nầy cô đã trở kể từ đó chúng tôi liên lạc nhau thường
lại trường nên mạo muội viết vài dòng thăm xuyên. Một niên học dài đằng đẳng trôi qua,
cô. Chắc cô có một kỳ nghỉ hè vui vẻ vì được chúng tôi đã thành đôi bạn thân gắn bó nhờ
sum họp với gia đình? Riêng tôi từ ngày chia những lá thư xanh.
tay cô cho đến nay cũng có vài chuyện xảy
ra, nếu cô thích có dịp tôi sẽ kể cho cô nghe. Lại một mùa hè đến, tôi khăn gói trở về với
Đời lính của tụi tôi không có nhiều thời gian gia đình. Năm nay cô giáo trẻ không còn
nghỉ phép như giáo chức các bạn. Chúng tôi hồn nhiên vui vẻ như xưa, lúc nào cô cũng
đi vội vã rồi trở về cũng vội vã. buồn man mác, ưu tư như đang thiếu vắng
một cái gì đó. Rồi bỗng vào một ngày nắng
Tôi tha thiết muốn nhận một tình bạn nơi đẹp của mùa Hạ, có một chàng trai tìm đến
cô, không biết cô có chấp nhận không, nên nhà cô khiến cô vui mừng khôn tả. Đó là
thư nầy tôi chưa dám nói gì nhiều, mục đích chàng chiến binh mang trên vai áo huy hiệu
chính là hỏi thăm sức khỏe cô thôi. Sư Đoàn 9 Bộ Binh.
309